Edited by Gracie
Hạng nhất của Trần Lâm Qua ở lớp 25 là danh xứng với thực, bất luận từng môn đơn lẻ hay tổng điểm, anh đều bao trọn, bỏ xa vị trí thứ 2 của lớp gần 200 điểm.
Đây quả thật là một tin tức bùng nổ ở tầng bốn, từ khi phân ban lớp 25 chính là hạng 1 từ dưới lên, nhiều năm như vậy cũng chưa từng rời khỏi phạm vi ba lớp xếp cuối, lần này có "lính nhảy dù", tất cả mọi người đều đang hy vọng có thể rời khỏi ba vị trí nguy hiểm này.
Chu Hề Từ bấm máy tính cả một tiết học, tính toán điểm trung bình của ba lớp quanh năm chiếm cứ ba hạng dưới cùng.
Lớp 25 đứng đầu trong ba lớp, nhưng tổng điểm trung bình cũng không kéo giãn ra được bao nhiêu, chủ yếu là vì điểm 0 trong lớp thực sự quá nhiều, Trần Lâm Qua đạt hơn 700 điểm cũng chả thấm vào đâu.
"Không biết với thành tích này chị Lâm có vui vẻ hơn xíu nào không?" Chu Hề Từ tắt điện thoại di động, từ trong sách giáo khoa lấy ra mẫu đơn lưu trú của mình, điền vào.
"Cậu muốn trọ ở trường?" Giản Phàm nằm sấp trên bàn: "Sao cậu lại muốn trọ ở trường vậy?"
"Mẹ tớ sắp tranh cử một chức vị gì đó trong xưởng, học kỳ này bà ấy phải ở lại ký túc xá bên kia, không yên tâm để mình tớ và ba ở nhà." Chu Hề Từ điền tên và lớp học, cuối cùng lại viết cách thức liên lạc của ba mẹ, "Chờ lát nữa tớ hỏi chị Lâm thử, có thể chia tớ và Khương Khương đến cùng một ký túc xá hay không?"
Giản Phàm chậc chậc: "Cậu như vậy làm tớ cũng muốn ở lại trường."
Chu Hề từ nói đùa: "Vậy cậu đến đây, chúng ta cùng nhau trải nghiệm cuộc sống tập thể trong năm cuối cấp."
"Được, buổi tối về tớ sẽ nói với mẹ."
"Cậu muốn trọ ở trường thật á hả?" Chu Hề Từ dừng bút: "Ở ký túc xá nào được thoải mái như ở nhà, lúc nào cũng có nước nóng, muốn ăn cái gì cũng đều trong tầm tay."
"Nhưng tớ đây muốn ở cùng với các cậu, hơn nữa tớ chưa từng ở ký túc xá bao giờ, cho nên rất tò mò." Giản Phàm quyết định: "Cứ như vậy đi, lát nữa tớ cũng đi tìm chị Lâm xin một cái mẫu đơn lưu trú."
.......
Hai người lí nha lí nhí nói đến hết giờ, một chút tự giác khi lên lớp cũng không có, chuông tan học vừa vang lên, Giản Phàm liền chạy đi tìm Lâm Tùng Viện xin một mẫu đơn lưu trú.
Khâu Trác Ngọc nghe nói hai người đều sẽ ở lại trường, cũng la hét muốn ở lại theo.
Chu Hề Từ tốt bụng nhắc nhở: "Cho dù cậu ở lại trường thì chúng ta cũng sẽ không ở chung một ký túc xá."
"Cậu nghĩ gì vậy, tớ cũng không nói muốn ở cùng ký túc xá với các cậu!" Khâu Trác Ngọc quay đầu hỏi Hùng Lực: "Đại Hùng, hay là cậu ở lại trường với tớ đi?"
Hùng Lực gãi gãi mặt: "Tớ? Tớ không thể, tớ mà ở lại, một mình mẹ tớ lo liệu không xuể, tiệm bánh bao có quá nhiều việc."
"Ừ nhỉ, cũng đúng." Khâu Trác Ngọc gọi Trần Lâm Qua tới: "Anh, anh có muốn ở lại trường với em không?"
Không đợi Trần Lâm Qua trả lời, Chu Hề Từ đã là người đầu tiên không đồng ý: "Không được! Ký túc xá nam các cậu lộn xộn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của anh ấy."
Trần Lâm Qua cũng gật đầu "Ừ" một tiếng: "Buổi tối tôi ngủ khá muộn, dùng đèn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của các bạn học khác."
Kế hoạch ở lại trường của Khâu Trác Ngọc còn chưa triển khai đã bị chết yểu trong nôi, cậu ta thở dài một hơi: "Quên đi, tớ vẫn là nên về nhà thôi."
Buổi học sáng trôi qua, Chu Hề Từ muốn dẫn Trần Lâm Qua đến cổng sau mua xe, buổi trưa không định cùng bọn họ ăn cơm, trước khi đi, cô còn dặn dò: "Không cần gói mang về cho chúng tớ, chúng tớ tiện đường ăn ở cửa sau luôn."
"Hay là chúng ta đi cùng nhau đi, nhiều người cũng dễ mặc cả." Giản Phàm nói: "Tớ là bàn tay vàng trong làng trả giá đó nha."
Chu Hề Từ ngẫm thấy cũng đúng, "Được, đi thôi."
"Thế giới hai người" lại biến thành một nhóm sáu người, đoàn người chia thành hai hàng ngược dòng người đi đến cổng sau trường học.
Phía trước cổng sau đang sửa chữa tàu điện ngầm, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, chỉ có các cửa hàng bán xe vẫn sừng sững ở đó.
Trần Lâm Qua không có yêu cầu cao đối với xe đạp, có thể đi lại là được, ba nam sinh cùng đứng ở cửa nhìn ba nữ sinh chọn tới chọn lui trong cửa hàng.
Giờ này là lúc mặt trời chiếu vuông góc, Khâu Trác Ngọc lấy tay che trước trán, hét vào bên trong: "Các cậu nhanh lên, xe có thể đạp là được rồi. Còn có thể chọn ra hoa hay sao."
Chu Hề Từ và Giản Phàm ăn ý quay đầu lại: "Câm mồm!"
Khâu Trác Ngọc làm động tác kéo khóa ở miệng.
"Ông chủ! Cái màu xanh này giá bao nhiêu ạ?" Chu Hề Từ từ trong góc kéo ra một chiếc xe, lẩm bẩm một câu: "Sao lại cảm giác giống như hàng second-hand thế này?"
"Bạn học nhỏ, cháu đừng nói lung tung, xe của chú đều là xe mới, cái kia chỉ là dính chút bụi, lau đi là được."
Chu Hề Từ: "Chiếc đó bao nhiêu tiền?"
"350."
Chu Hề Từ chạm vào cánh tay Giản Phàm, ý bảo có thể bắt đầu trả giá rồi, cô bạn ho nhẹ một tiếng, đưa ra một cái giá khiến tất cả mọi người sửng sốt: "Ông chủ, 100 tệ có được không?"
Chu Hề Từ kéo cánh tay cô ấy, nhỏ giọng nói: "Cậu điên rồi à?"
"Đừng quản." Giản Phàm nói: "Yên tâm đi, sẽ không phải 100 thật đâu."
Ông chủ không biết là tức giận hay thực sự cảm thấy buồn cười, liền khoác giẻ lau lên vai: "Bạn học nhỏ, chú thấy hôm nay các cháu đến là để gây chuyện có phải không? 100 tệ? Cháu ra thị trường mà xem, 100 tệ có thể mua được xe như này sao?"
Giản Phàm lại bỏ thêm 20 tệ.
Ông chủ: "Không bán!"
"Chú à, xe của chú nhìn không được mới, cháu lại trả thêm cho chú 30 tệ, 150 thì thế nào ạ?"
Ông chủ vẫn nói: "Không bán là không bán!"
Giản Phàm đưa ra tối hậu thư: "180, chốt giá này, được thì hôm nay chúng cháu mua luôn, không trả góp, không cho vay."
Trần Lâm Qua đứng bên ngoài không nhịn được cười, lại sợ phá hư khí thế của Giản Phàm nên còn cố nén không cười ra tiếng, Khâu Trác Ngọc và Hùng Lực ở bên cạnh thì đã phụt phụt cười phá lên.
Ông chủ lau cái trán đầy mồ hôi: "Không bán, không bán, cùng lắm là giảm một ít còn 280."
Giản Phàm tiếp tục tăng giá: "200, thật sự không thể nhiều hơn được nữa, chú xem chúng cháu là học sinh trường Cửu Trung đối diện, trường chúng cháu có biết bao nhiêu người, chú bán cho cháu 200 này, nói không chừng cháu còn có thể giới thiệu cho chú gấp 200 lần cái 200, chú sẽ kiếm được rất nhiều nha."
Ông chủ nhìn mấy người, bắt đầu có dấu hiệu nhả ra: "250, không thể ít hơn."
"Bỏ đi, bỏ đi, 250 không dễ nghe chút nào, chúng ta lại đi nhìn chỗ khác." Dứt lời, Giản Phàm lôi kéo Chu Hề Từ và Đào Khương ra ngoài. (250: tiếng Trung đồng âm với đồ ngốc:))
Trần Lâm Qua không rõ nguyên nhân, lúc bị Chu Hề Từ kéo đi còn hỏi một câu: "Không mua sao?"
Chu Hề Từ nắm lấy cánh tay anh, thì thầm: "Đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại."
Còn chưa đi được 50m, ông chủ ở phía sau thét to: "230! Muốn thì lấy đi."
Giản Phàm cũng không quay đầu lại, khoát tay áo: "Nhiều quá, nhiều quá."
Ông chủ cắn răng: "220, thực sự không thể thấp hơn, đây là giá vốn rồi."
"Chốt đơn!" Giản Phàm cười quay đầu lại: "Đi đi đi! Đi lấy xe!"
Ông chủ nhìn sáu đứa nhóc trước mặt, thở dài một tiếng: "Thật sự chưa từng thấy qua học sinh nào biết mặc cả như các cháu."
"Chú à, chú yên tâm đi, cháu trở về khẳng định sẽ tuyên truyền cho chú thật tốt." Giản Phàm cũng không hề khách khí chút nào: "Chú, chú lại cho chúng cháu cái ổ khóa nha!"
Ông chủ: "Cho cho cho!"
"Cảm ơn chú!" Chu Hề Từ dắt xe ra khỏi nhà để xe, "Anh thử xem!"
Trần Lâm Qua ngồi lên cưỡi một vòng, lại quay về cửa hàng, một chân chạm đất, làm nổi bật đôi chân thẳng tắp thon dài: "Cũng được, không có vấn đề gì."
"Đương nhiên là không có vấn đề, chú đã nói xe chú là xe mới rồi mà!" Ông chủ ném một cái khóa lớn vào giỏ xe, "Thật là đã mất phu nhân lại thiệt quân(1), ai trong các cháu trả tiền?"
Năm người nhao nhao chỉ về phía Trần Lâm Qua: "Anh ấy!"
"Thanh toán như thế nào?" Ông chủ chỉ chỉ mã QR trên tường: "Quét mã thì tự mình quét, còn trả tiền mặt thì đưa chú nhìn lại."
Ông chủ này làm Trần Lâm Qua thấy hơi buồn cười, lấy di động ra quét mã QR Alipay trên tường, trước khi trả tiền còn thử thăm dò một câu: "Còn có thể rẻ hơn một chút không ạ?"
Ông chủ: "..."
Khâu Trác Ngọc vội vàng ngăn cản ông chủ đang muốn đoạt xe lại: "Chú! Anh ấy nói đùa! Nói đùa thôi! Đừng kích động, đừng kích động mà!"
Trần Lâm Qua cười một chút, ấn mấy con số, "Được rồi, đã chuyển xong!"
Chu Hề Từ vội vàng nhảy lên ngồi phía sau xe, chỉ huy đội ngũ: "Đi! Chúng ta đi ăn cơm!"
Tiếng chuông xe vang khắp ngõ, bóng dáng thiếu niên chạy thật nhanh mang theo một trận gió lạnh, mát mẻ như cơn gió ùa vào cửa sổ phòng học giữa trưa hè.
Nước có gas được bày biện ngăn nắp trong tủ đông, bị người lần lượt lấy ra vài chai, khí lạnh chợt lướt qua, trên thành chai đọng lại một tầng hơi nước.
"Mùa hè vẫn là uống soda sảng khoái nhất." Khâu Trác Ngọc uống một hơi hết nửa chai, mạnh mẽ đặt cái chai lên bàn, đinh một tiếng.
Chu Hề Từ và Đào Khương ghé đầu vào nhau gọi đồ ăn, Trần Lâm Qua ngồi bên cạnh Chu Hề Từ, cúi đầu trả lời tin nhắn.
- Bồ Cận: Thế nào, vẫn thích ứng với thân phận học sinh lớp 12 này chứ? Có giây phút nào thấy mất mát như từ thiên đường rơi xuống địa ngục không?"
Trần Lâm Qua ngẩng đầu nhìn về phía Hùng Lực: "Có bảng điểm thi lần này không?"
Hùng Lực gật đầu nói: "Có, em gửi Wechat cho anh? Hoặc là anh có QQ không, nếu có thì để em kéo anh vào nhóm QQ của lớp chúng ta, giáo viên cũng thường xuyên gửi một vài tin nhắn vào trong đó."
"Có." Trần Lâm Qua gửi qua Wechat cho Hùng Lực một dãy số, rất nhanh đã nhận được yêu câu kết bạn của Hùng Lực, sau khi đồng ý lại nhận được một lời mời tham gia nhóm.
Anh ấn vào thông qua.
- Giáo viên toán, cô Lâm:?
- Giáo viên toán, cô Lâm: Trần Lâm Qua, đừng tưởng rằng em xếp thứ nhất là có thể sử dụng điện thoại vào thời điểm này, em coi giáo viên chúng tôi như không tồn tại có phải không?
Hùng Lực cũng nhìn thấy tin nhắn này, gãi gãi đầu: "Em quên mất đây là nhóm chính thức có giáo viên, để em kéo anh vào nhóm không chính thức."
Khâu Trác Ngọc tiến lại gần: "Làm sao vậy?"
Giản Phàm: "Xem nhóm đi."
"Mẹ kiếp!" Khâu Trác Ngọc đọc xong liền phụt cười, cũng gửi tin nhắn vào nhóm.
- Học tra Khâu Trác Ngọc: Chị Lâm, nghỉ trưa là thời gian cá nhân, huống hồ chúng em không ở trong trường, cũng không tính là vi phạm nội quy trường học.
- Giáo viên toán, cô Lâm: "Trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà tôi không thấy các em xuất hiện trong lớp học, chiều nay ra hành lang đứng hết cho tôi.
Chu Hề Từ, người vừa mới gọi đồ ăn xong, bày ra vẻ mặt lạnh lùng: "Tớ có thể giết người không?
"Không thể!" Khâu Trác Ngọc vội vàng đạp chân đẩy ghế lui về sau một đoạn dài: "Ăn trưa trước đã, ăn xong rồi nói sau, cũng không nhất định là chị Lâm nghiêm túc."
Giản Phàm gõ lên trán cậu ta: "Tốt nhất là như thế."
Năm người đều là "người từng trải", hơn nữa còn có một hạng nhất lớp ở bên cạnh, mọi người cũng không quá coi lời Lâm Tùng Viện nói là thật, ăn ăn uống uống, thẳng đến khi nghỉ trưa sắp kết thúc mới trở lại trường học.
Vừa lên đến tầng bốn, Khâu Trác Ngọc đi ở phía trước, thoáng thấy Lâm Tùng Viện đứng ở cửa trước phòng học, vội vàng lui về sau: "Mẹ nó chứ! Chị Lâm thực sự đang ở trong lớp."
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Tùng Viện đã phát hiện ra Khâu Trác Ngọc: "Tôi đếm đến ba, không xuất hiện thì tự gánh lấy hậu quả."
"Một."
Vừa dứt lời, sáu người lập tức chạy ra ngoài, đứng thành một hàng, làm cho các học sinh lớp khác đều đi ra vây xem.
Giản Phàm cúi đầu nghiến răng nói thầm: "Hôm nay tớ không thể không giết Khâu Trác Ngọc."
Chu Hề Từ cũng nghiến răng: "Thêm tớ nữa."
"Nói cái gì đó?" Lâm Tùng Viện đi tới trước mặt hai người, lại nhìn về phía Trần Lâm Qua: "Em mới đến có mấy ngày, đã học hư theo bọn họ rồi."
Trần Lâm Qua đứng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước: "Em..."
"Đừng có em em gì hết, cùng nhau đứng đi." Lâm Tùng Viện gõ mạnh vào Khâu Trác Ngọc: "Coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai phải không?"
Khâu Trác Ngọc cười xin tha: "Em thật sự không có mà chị Lâm, chúng em chỉ là ra ngoài trường ăn cơm mà thôi."
"Thế nào? Ở căn tin không thể ăn được sao?" Lâm Tùng Viện giơ tay gõ gõ, muốn nói gì đó, nhìn thấy xung quanh có quá nhiều người vây xem, lại nuốt trở về: "Được rồi, chiều nay các em đứng bên ngoài nghe giảng đi."
Khuôn mặt Chu Hề Từ đầy khổ sở: "Không phải đâu chị Lâm..."
"Nói thêm một câu nữa thì buổi tự học tối cũng không cần đi vào." Chu Hề Từ mím môi, không dám lên tiếng nữa.
Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, các lớp tầng bốn đều đi ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy "phong cảnh" tuyệt đẹp ở cửa lớp 25 cũng không nhịn được mà chạy tới xem lại.
Khâu Trác Ngọc lười biếng dựa vào tường: "Nhìn cái rắm!"
Nam sinh kia cười nói: "Nhìn cậu mà."
"Cút!"
Chu Hề Từ nhắm mắt lại, cánh tay thỉnh thoảng đụng phải cánh tay của Trần Lâm Qua, mùa hè còn chưa hoàn toàn qua đi, anh vẫn mặc áo ngắn tay.
Trên người anh nóng như một cái lò sưởi, mỗi lần chạm vào liền cảm thấy khô nóng.
Cô chen chúc về phía Giản Phàm.
Giản Phàm quay đầu nhìn lại: "Sao?"
"Nóng." Chu Hề Từ dựa vào Giản Phàm một lúc, lại đứng thẳng, "Trên người cậu cũng nóng."
"Bị phạt đứng mà cậu còn nhiều chuyện như vậy."
"..." Chu Hề Từ không phản ứng, quay đầu nhìn Trần Lâm Qua.
Vóc người anh cao, lại còn đứng thẳng, toàn bộ gáy và lưng đều dán vào tường, anh nhắm mắt, vòng cung yết hầu lăn rất nhẹ.
Đột nhiên anh lên tiếng: "Nhìn cái gì?"
Chu Hề Từ hoảng sợ, giơ tay lên lắc lắc trước đôi mắt đang nhắm nghiền của anh: "Anh nhìn thấy?"
Trần Lâm Qua buồn bực cười nhẹ, độ cong yết hầu lăn lại lớn hơn một chút: "Lúc bị người khác nhìn chằm chằm sẽ có cảm giác."
"Phải không?"
Anh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lại, "Không tin thì em thử xem,"
Lần này đến lượt Chu Hề Từ nhắm mắt lại, "Anh nhìn chưa?"
"Chưa."
"À."
Không giống như người mù, nhắm mắt lại thì trước mắt cũng không phải là hoàn toàn tối đen, nhất là khi đang đón ánh sáng, trước mắt sẽ xuất hiện một vài thứ trôi nổi không thể nào bắt được.
Tựa như Chu Hề Từ giờ phút này cũng không bắt được cái loại cảm giác bị người ta nhìn chăm chú, "Bây giờ anh đã nhìn chưa? Sao em không cảm thấy gì hết vậy?"
"Chưa nhìn."
Chu Hề Từ không tin lắm, mở một con mắt ra nhìn trộm, Trần Lâm Qua quả thật không có nhìn cô, anh đang yên lặng nhắm mắt lại.
Lúc nhắm hai mắt, đại não sẽ không tự chủ mà bắt đầu thả trôi, một số điều bình thường không hay nghĩ tới đều sẽ bay ra vào lúc này.
Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung mà không tìm ra đầu mối, và rồi bộ não của cô từ từ thư giãn.
Tiếng chuông và tiếng nói bên tai dường như đều dần dần biến mất, Chu Hề Từ trong nháy mắt đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng quay đầu nhìn sang Trần Lâm Qua.
Anh nghiêng đầu, đứng buông thõng, ánh mắt đen nhánh không biết từ khi nào đã rơi xuống người cô.
Chu Hề Từ đối diện với anh, cơn gió trên lối đi nhỏ phút chốc biến mất.
Cô đột nhiên có một loại ảo giác, thật giống như rất nhiều thời điểm trong quá khứ, anh cũng đã từng yên tĩnh và dịu dàng nhìn cô chăm chú như vậy.
Giống như thủy triều chậm rãi dâng cao trên mặt biển, lặng lẽ mà đem vây cô ở trong đó.
(1) "Vừa mất phu nhân lại thiệt quân": đã mất cái này còn bị thiệt cái kia, câu này bắt nguồn từ tác phẩm "Tam quốc diễn nghĩa".