Edited by Gracie
Tiếng chuông vào lớp của tiết tự học cuối cùng vừa vang lên, Đào Khương vội vàng từ bên ngoài chạy vào phòng học, Giản Phàm nghiêng người cho cô ấy ngồi vào, rồi nằm sấp trên bàn hỏi: "Cậu tìm được chìa khóa chưa?"
Lúc trước quét dọn vệ sinh trở về, Đào Khương phát hiện chìa khóa đựng trong túi không thấy đâu, tưởng là ném ở trong nhà để xe, nên cô ấy tự mình chạy xuống lầu tìm một vòng.
"Không có, không biết rơi ở đâu nữa." Đào Khương nói: "Buổi tối tớ về ký túc xá tìm thử, nói không chừng là tớ nhớ nhầm."
"Ừ." Giản Phàm ngáp một cái, từ trong đống sách rút ra một tờ giấy tiếng Anh trải lên bàn, quay đầu lại tìm Trần Lâm Qua mượn bài thi: "Anh, cho em mượn bài thi tiếng Anh chép với."
Chu Hề Từ cũng không ngẩng đầu lên: "Ở chỗ tớ, chép xong đưa cho cậu."
"Cậu nhanh lên nha."
"Ừ ừ ừ." Chu Hề Từ đáp có lệ, Đào Khương đột nhiên quay đầu lại ném lên bàn cô một cục giấy, cô tưởng là nói về chuyện công việc làm thêm, dừng bút mở giấy ra.
[Tớ vừa mới đi vào nhà để xe tìm chìa khóa, thấy Triệu Huy, còn có bọn cùng lớp hay theo chân cậu ta là Hà Nhất Kim và Lý Mục Tùng, lén lút ở khu vực đỗ xe của lớp chúng ta không biết đang làm gì, không phải cậu nói lốp xe của anh cậu hôm qua bị hỏng sao, có thể là do bọn họ làm không?]
"Con mẹ nó." Chu Hề Từ thấp giọng mắng một câu, nhanh chóng viết mấy chữ đưa qua.
[Đám ngu ngốc này, tuyệt đối là do bọn họ làm, Trần Lâm Qua vừa mới tới lớp chúng ta, nếu có kết thù thì rất có khả năng chính là cùng Triệu Huy, cậu xác định không nhìn lầm chứ?]
[Hẳn là không lầm đâu, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy tớ liền bỏ đi, không biết có phải là do không kịp làm hay không, tớ kiểm tra lốp xe của anh cậu thì không bị xẹp.]
[Tớ biết rồi, Khương Khương, việc này cậu giúp tớ giấu mấy người bọn họ trước, tớ sẽ suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ.]
Nhà để xe chỉ có chỗ cửa ra vào là có hai camera giám sát, chỉ có thể chụp được người ra kẻ vào, tất cả các điểm trong nhà để xe đều là góc chết của tầm mắt camera, hiện tại không có chứng cứ, Chu Hề Từ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô và Đào Khương truyền giấy tới tới lui lui non nửa tiết học.
Giản Phàm mấy lần quay đầu lại muốn lấy bài thi, cũng chưa tìm được cơ hội xen mồm, dần dần liền không lên tiếng nữa.
Buổi tối tan học, Chu Hề Từ đi theo Trần Lâm Qua đến nhà để xe, cẩn thận kiểm tra từ lốp đến phanh xe một lượt, xác định không có vấn đề gì mới nói: "Được rồi, anh trở về đi, về tới nhà thì báo với em một tiếng."
Trần Lâm Qua một tay nắm lấy tay lái xe, không bình luận gì về việc cô làm rộn nãy giờ, "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"OK ạ." Chu Hề Từ vẫy tay với anh: "Mau về đi."
Sau khi trở lại ký túc xá, Chu Hề Từ bảo mấy người bạn cùng phòng đi tắm trước, tự mình cầm điện thoại di động ra ban công gọi điện cho Từ Từ Anh.
Cũng may là cuộc gọi kết nối được, trái tim đang treo lên của cô mới an ổn trở về, hai mẹ con trò chuyện hơn mười phút thì Từ Từ Anh thúc giục cô đi tắm rửa.
"Được rồi! Mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm hơn đi ạ!" Chu Hề Từ cúp điện thoại, nhỏ giọng ngâm nga bài hát, từ dưới gầm giường kéo ra một chậu rửa mặt màu xanh lam.
Giản Phàm tắm rửa trước, ghé vào mép giường hỏi: "Tiểu Từ, buổi tối lúc tự học, cậu... nói gì với Khương Khương vậy?"
Chu Hề Từ điều chỉnh một chút, nghĩ đến chuyện này còn chưa xác định, càng ít người biết càng tốt, liền cười nói: "Tớ và Khương Khương nói chuyện thi đấu vào tháng sau. Lão Vương bảo chúng tớ đều phải ăn nhẹ."
"Ồ, là như vậy à." Giản Phàm nằm trở lại: "Cậu mau đi tắm đi."
"Đi đây."
Liên tiếp mấy ngày, Chu Hề Từ đều phải nói chuyện điện thoại với Từ Từ Anh vài phút mỗi đêm, đêm nay tán gẫu đến tết Trung thu vào tuần sau, Từ Từ Anh nói trong xưởng không được nghỉ.
Vừa vặn Cửu Trung cũng không có ý định cho nghỉ, hai mẹ con đều không cần cố dành ra thời gian rảnh rỗi, trước khi cúp điện thoại, Chu Hề Từ đặc biệt dặn dò: "Mấy ngày nữa là nhiệt độ hạ xuống, mẹ nhớ mặc thêm một chút."
"Biết rồi, chính con ở trường cũng phải chú ý nhiều hơn một chút." Từ Từ Anh nói: "Chìa khóa trong nhà mẹ cũng đã đưa cho Tiểu Lâm một cái, nếu con không tiện trở về lấy quần áo, thì bảo thằng bé mang đến trường cho con."
"Được ạ, mẹ cứ yên tâm đi." Chu Hề Từ cúp máy, nằm ở trên giường nhắn tin cho Trần Lâm Qua, hỏi anh đã về tới nhà chưa.
Gần nửa giờ sau Trần Lâm Qua mới trả lời.
- clg: Tới rồi.
- Chu: Hôm nay lốp xe không hư chứ?
- clg: Không.
- Chu: Vậy anh đi ngủ sớm một chút! Ngủ ngon! Em buồn ngủ rồi!
- clg:...
- Chu:?
- clg: Không phải em đã ngủ suốt hai tiết tự học buổi tối rồi à.
- Chu: Vậy thì có liên quan gì đến giấc ngủ hiện tại của em không?
- clg:...
Chu Hề Từ không trả lời lại, không biết là do không có lời nào để nói hay là đã ngủ thiếp đi, Trần Lâm Qua cũng không nhắn tiếp nữa, quét mã QR Wechat trên tường.
Ông chủ tiệm xe lật xe đạp đã vá lốp xong đặt ở trên mặt đất, thấy Trần Lâm Qua cũng không giống học sinh hư, nhịn không được nói một câu: "Tôi nói này bạn học, cháu đây là chọc phải người nào sao? Đây đã là lần thứ tư trong tháng này rồi, chiếc xe này của chú thật sự là lấy trực tiếp từ nhà sản xuất về đấy, chất lượng tuyệt đối không thành vấn đề."
Trần Lâm Qua cũng bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng chuyển tiền qua, rồi nói: "Chuyển tiền rồi ạ."
"Ầy, được rồi." Ông chủ lau tay, đứng ở cửa tiệm nhìn anh đạp đi xa.
Chu Hề Từ ban đầu cho rằng vụ lốp xe bị đâm không tránh khỏi có liên quan đến Triệu Huy, nhưng một tuần trôi qua, mỗi tối cô đều phải huấn luyện nên không có thời gian, đành buổi chiều ghé đến nhà để xe một chuyến, từ lốp đến phanh xe, thậm chí là đệm ngồi đều kiểm tra qua một lần, nhưng đều không phát hiện ra dấu vết bị phá hỏng.
Mỗi đêm cô đều như đánh thẻ, dành chút thời gian hỏi Trần Lâm Qua xem xe có chuyện gì không, anh vẫn luôn nói là không có việc gì, cứ như vậy lại qua một tuần, Chu Hề Từ cũng chậm rãi đem chuyện này quy cho Đào Khương nhìn lầm.
Trước khi đến giữa tháng, lớp 12 có một bài kiểm tra nhỏ, không phân lớp, chỉ ở ngay trong lớp học kéo dãn bàn ra, thi xong cuối tuần đó được nghỉ.
Chu Hề Từ quyết định thứ bảy cùng Đào Khương đến quán trà sữa làm thêm học tập các kỹ năng trước khi nhận công việc. Thời điểm tan học vào tối thứ sáu, cô không trở về cùng Trần Lâm Qua mà lôi kéo Giản Phàm và Đào Khương chạy ra ngoài: "Ba chúng em đã hẹn ngày mai sẽ đi dạo phố với nhau, nên là đêm nay em không quay về đâu!"
Giản Phàm bị lôi ra khỏi lớp học, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Chúng ta đã hẹn đi dạo phố khi nào?"
Chu Hề Từ kéo cánh tay cô bạn: "Không có, tớ lừa Trần Lâm Qua đó, tớ và Khương Khương đã tìm được một công việc làm thêm ngoài trường, tính toán ngày mai sẽ đi thử việc."
"Gì?" Giản Phàm dừng bước: "Các cậu tìm khi nào, sao tớ không biết chút gì hết vậy?"
"Mới mấy ngày trước à, Khương Khương nói muốn tìm việc làm thêm, tớ liền nhờ cậu ấy thuận tiện hỏi cho tớ luôn." Chu Hề Từ không để ý nhiều, nói: "Cậu cũng biết, nhà tớ chỉ có một mình mẹ tớ đi làm, ba tớ quanh năm suốt tháng chạy ở bên ngoài, từ lúc tớ khai giảng đến bây giờ, một lần gặp mặt với ông ấy cũng không có."
Lớp 12 thời gian eo hẹp, làm thêm có lẽ cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng mỗi ngày có thêm 10 tệ, mỗi tháng có thể kiếm được 300 tệ, đủ cho cô nửa tháng tiền ăn ở trường.
Giản Phàm có vài phần không vui: "Tại sao các cậu đến một chút tin tức cũng không nói với tớ, sớm biết như thế đêm nay tớ đã về nhà cùng với Đại Hùng cho rồi."
Chu Hề Từ dỗ dành cô ấy: "Lúc trước cũng chưa xác định mà, cuối tuần cậu rảnh rỗi thì tới đó tìm chúng tớ chơi, tớ làm trà sữa cho cậu uống."
"Được rồi." Giản Phàm nói: "Sau này có chuyện gì cũng đừng gạt tớ, chúng ta đều là bạn tốt, mà bạn tốt thì không nên giấu nhau điều gì."
Chu Hề Từ gật đầu: "Được, về sau khẳng định cái gì cũng đều sẽ nói với cậu."
.........
Thử việc so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, Chu Hề Từ và Đào Khương rất nhanh đã lên tay, cuối tuần trong tiệm cũng không có nhiều người, bà chủ muốn tìm học sinh làm thêm cũng là vì để cuối tuần đi ra ngoài hẹn hò, trả lương tuy không cao nhưng những đãi ngộ khác cũng ổn, ví dụ như trà sữa có thể uống tùy tiện.
Chu Hề Từ tự chế một ly trà chanh nước dừa, Giản Phàm cau mày uống xong, khuyên nhủ: "Cậu vẫn nên từ bỏ ý định nghiên cứu sản phẩm mới đi, tớ có thể uống nó hoàn toàn dựa vào tình cảm nhiều năm của chúng ta."
Chu Hề Từ cười ngã gục xuống bàn: "Nói thật, tớ vốn tưởng rằng cậu sẽ không uống hết."
"Này không phải tiêu tiền à, tớ dám lãng phí sao?" Giản Phàm luôn cảm thấy trong miệng đắng ngắt, duỗi tay lấy một viên kẹo bạc hà từ trong hộp kẹo trên quầy bar, cắn mở rồi bỏ vào trong miệng.
Đào Khương lau khô bàn, nhẹ giọng nói: "Thật ra đây là đồ miễn phí."
Giản Phàm trừng mắt: "Chu Hề Từ!"
Chu Hề Từ cười đến không thở được, "Đừng đừng, đừng nóng vội, tớ làm cho cậu ly trà sữa trân châu, bỏ nửa ly trân châu cho cậu luôn! Để cậu một lần ăn cho đã."
Giản Phàm miễn cưỡng không tức giận nữa.
Ba người ngâm mình trong cửa hàng cả một ngày, buổi tối bà chủ trở về, Chu Hề Từ sợ Trần Lâm Qua nghi ngờ, hơn bảy giờ đã về nhà trước cùng Giản Phàm.
Cuối tuần Từ Từ Anh vẫn tăng ca trong xưởng, Chu Hề Từ đứng ở cửa nghe được tiếng ho khan của Chu Quốc Thành trong nhà, suy nghĩ một chút, vẫn là xuống lầu gửi tin nhắn cho Trần Lâm Qua.
- Chu: Mở cửa cho em.
Trần Lâm Qua không phản hồi.
Chu Hề Từ dứt khoát xuống dưới lầu chờ, đợi đến khi chuẩn bị quyết định về nhà thì anh mới trả lời tin nhắn.
- clg: Mở rồi, em đâu?
- Chu: Bị muỗi khiêng đi rồi.
Chu Hề Từ bước nhanh lên lầu, cửa lớn Trần gia mở ra một khe hở, cô chậm rãi di chuyển vào, động tác đóng cửa lại rất nhẹ nhàng.
Vừa quay đầu lại thì thấy Trần Lâm Qua đang đứng ở chỗ huyền quan lau tóc, thiếu chút nữa bị dọa chết: "Sao anh lại đứng ở chỗ này?"
"Đây là nhà anh."
"Vậy em đi đây."
Trần Lâm Qua cũng không ngăn cản.
Chu Hề Từ yên lặng thu tay đặt trên tay nắm cửa lại, cởi cặp sách trên vai xuống, lấy ra một thứ gì đó đưa qua: "Em mang đồ uống ngon cho anh."
Là công thức bí mật độc quyền của cô, trà chanh nước dừa, còn cố ý bỏ thêm chút đá ở bên trong.
"Em đi dạo phố, dạo cả một ngày hay sao?" Trần Lâm Qua đón lấy, nhấc chân đi vào trong phòng.
"Đúng vậy, nữ sinh chúng em đi dạo phố là có thể đi từ sáng đến tối, nếu không vì quá mệt mỏi, buổi tối còn có thể đi dạo chợ đêm nữa cơ." Chu Hề Từ nói dối mà không đổi sắc mặt, cũng đi theo vào, bị hơi lạnh trong phòng làm rùng mình một cái.
Trần Lâm Qua cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn chỉnh lên 25 độ, đặt ly trà chanh xuống, ngồi vào bàn, "Mua được cái gì?"
"Cái gì?"
"Em đi dạo phố mà không gì hết à?"
"Ai nói vậy." Chu Hề Từ chưa tắm rửa, trong phòng cũng không có cái ghế khác, bèn trực tiếp ngồi lên thảm ở mép giường, nghiêm túc nói: "Em mua được vui sướng."
Gân xanh trên trán Trần Lâm Qua nhảy dựng, quay đầu lại thấy cô đang ngồi dưới đất, nói: "Đừng ngồi dưới đất."
"Em chưa có tắm rửa đâu." Chu Hề Từ nói: "Anh có dép lê nào khác hay không, em đi rửa chân rồi đến chép..."
Dưới ánh mắt của anh, cô đổi giọng: "Đến làm bù bài tập."
Trần Lâm Qua không đứng dậy, đá đôi dép màu xanh lam trên chân qua.
Chu Hề Từ duỗi tay tới gần anh, lúc từ mặt đất đứng lên nói một câu: "Anh không bị nấm chân chứ?"
"?" Mặt Trần Lâm Qua tối sầm: "Em muốn tới kiểm tra thử không?"
Chu Hề Từ ghét bỏ nhăn mi lại, lui ra sau, "Nói giỡn, nói giỡn thôi."
Cô cầm dép lê lên chạy đến cửa, lại quay đầu chỉ vào ly trà chanh anh đặt ở góc bàn: "Cái kia anh nhớ uống nha, đợi lát nữa đã tan hết, hương vị sẽ không chuẩn nữa đâu."
"Em đi rửa chân đi."
"Được rồi!"
Chu Hề Từ rửa chân xong, còn thuận tiện rửa mặt, từ trên kệ rút ra hai tờ khăn giấy lau mặt rồi đi ra ngoài, sau đó mang một cái ghế ở phòng khách vào phòng ngủ.
Trong phòng điều hòa vẫn chạy đều đều, cô xoa xoa cánh tay ngồi xuống bàn: "Đã là tháng chín rồi, anh còn mở điều hòa thấp như vậy, không sợ bị cảm lạnh sao?"
Trần Lâm Qua không lên tiếng, đứng dậy lấy ra một cái áo khoác màu xanh đen từ trong tủ quần áo ném tới trước mặt cô: "Mặc vào."
"Ồ." Chu Hề Từ mặc áo vào xong, từ trong cặp lấy sách giáo khoa và bài thi ra, nhìn thoáng qua ly trà chanh đã bị chọc thủng nắp nhựa, quay đầu hỏi: "Uống ngon không?"
Bút trong tay Trần Lâm Qua không ngừng lại: "Bình thường."
Chu Hề Từ hoài nghi lời nói của anh, dù sao ly này là do cô dưới sự chỉ đạo của bà chủ, nghiêm túc dựa theo yêu cầu mà làm ra.
Cô lẩm bẩm: "Ngon thì ngon, không ngon thì không ngon, bình thường là cái đánh giá gì chứ."
Trần Lâm Qua không giải thích, tay cầm ly trà chanh đưa tới: "Em tự mình nếm thử đi."
Chu Hề Từ đang muốn tiên lại gần nếm thử, lúc sắp chạm đến ống hút lại dừng lại, "Bỏ đi, buổi tối uống trà em không ngủ được."
"Vậy em còn cho anh uống?"
"Ơ, anh uống trà cũng không ngủ được sao?"
"..."
Trần Lâm Qua nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, cơ thể dựa ra phía sau, tay đặt lên lưng ghế của cô: "Trong trà có chứa thành phần caffeine, thuộc hợp chất xanthine alkaloid, có tác dụng kích thích thần kinh, có thể làm cho thần kinh..."
"Được rồi, được rồi, không cần biểu diễn bản lĩnh học bá của anh ra đâu." Chu Hề Từ dùng mắt ước chừng lượng còn lại trong ly: "Vậy anh đừng uống nữa, dù sao anh cũng chưa uống được mấy ngụm."
Trần Lâm Qua cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cô làm cho tức chết, giọng điệu cứng rắn: "Làm bài tập đi."
"Đây không phải là em đang tiến vào trạng thái hay sao?" Chu Hề Từ mò trong cặp sách nửa ngày, lại quay đầu nhìn anh: "Trần Lâm Qua."
"Ừm". Giọng vẫn còn rất cứng.
"Em quên mang theo bút, anh cho em mượn một cái."
"..."
Hôm nay Chu Hề Từ tiến vào trạng thái có chút thất bại, nửa giờ trôi qua mới làm được năm câu hỏi trắc nghiệm chọn một đáp án, quay đầu nhìn bài thi của Trần Lâm Qua, anh đã làm đến câu tự luận.
Cô nằm sấp trên bàn, hướng mặt về phía anh: "Trần Lâm Qua."
"Làm sao?"
"Hôm nay anh vẫn luôn ở nhà làm bài thi sao?"
"Không có." Trần Lâm Qua nói: "Buổi chiều có quay lại trường đi học."
Chu Hề Từ luống cuống, ra vẻ trấn định hỏi: "Lớp tăng cường mà giáo viên Chu nói sao? Anh chỉ ở trong lớp thôi à, có đi đâu không?"
"Ừm." Trần Lâm Qua quay đầu nhìn cô một cái: "Anh còn có thể đi đâu khác à?"
"Thì... lẻn đi ra ngoài chơi."
"Em cho rằng anh là em sao?"
Chu Hề Từ cầm bút chọc vào mu bàn tay anh: "Nói chuyện thì nói chuyện, còn công kích người ta làm gì."
Nói xong, động tác trên tay mất khống chế, vẽ ra một vết mực màu đen trên mu bàn tay anh, Trần Lâm Qua nhìn cô, cũng không nói gì.
Chu Hề Từ được một tấc lại muốn tiến một thước, kéo tay trái của anh đến trước mặt, đè lên trên bài thi, giống như rất nhiều lần khi còn bé, anh thì làm bài tập, cô thì lại vẽ tranh trên mu bàn tay anh.
Một buổi tối qua đi, trên toàn bộ cánh tay anh đều là tác phẩm lớn của cô.
Trần Lâm Qua dùng một tay tính toán đề bài trên giấy nháp, tay trái truyền đến cảm xúc tê tê dại dại, so với khi còn bé thì giờ anh càng mẫn cảm hơn một chút, luôn không khống chế được muốn rút tay về.
Chu Hề Từ dứt khoát dùng cánh tay chế trụ cổ tay anh, toàn bộ thân thể đều nghiêng tới đè ở trên bàn, "Anh đừng lộn xộn, ảnh hưởng đến sự phát huy của em."
Trần Lâm Qua không còn cách nào khác, thỏa hiệp nói: "Anh không động, em dịch ra một chút, đè lên bài thi của anh rồi."
Lúc này Chu Hề Từ mới hơi buông lỏng lực khống chế, cúi đầu vẽ tới vẽ lui trên mu bàn tay anh, tay anh rất trắng, khi thả lỏng vẫn có thể thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, xương cổ tay cũng rõ ràng nốt.
Chu Hề Từ không có chút lo lắng nào trong lòng mà vẽ xong, lật tay anh lại, lòng bàn tay hướng về phía trước, so sánh với tay mình một chút, lòng bàn tay cô dán vào lòng bàn tay anh.
Ngón tay anh giật giật, không hề phòng bị mà xuyên qua kẽ ngón tay cô, mập mờ lại thân mật.
Chu Hề Từ sửng sốt, hoang mang rối loạn mà nâng tay lên, giấu đầu lòi đuôi ngáp dài: "Vẽ xong rồi, mệt mỏi quá đi."
Trần Lâm Qua thu tay về, nhìn chú chuột Mickey trên mu bàn tay và chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay, đột nhiên kéo tay cô qua đặt lên bài thi của mình: "Có qua có lại, anh cũng muốn vẽ một cái."
Chu Hề Từ không thể rút tay về, đành phải từ bỏ không giãy dụa nữa, dựa người vào lưng ghế, ngửa lên nhìn đèn trên đỉnh đầu: "Tùy anh vẽ."
Trần Lâm Qua nắm chặt cổ tay cô, cầm bút nhanh chóng vẽ mấy nét trên mu bàn tay cô, còn chưa đến một phút, đã nói: "Được rồi."
Chu Hề Từ vẫn giữ cái tư thế không nhúc nhích kia, giơ tay lên trước mặt.
Anh không vẽ gì cả, chỉ viết tên của anh lên trên mu bàn tay cô.
Trần Lâm Qua.
Ba chữ này được viết rất đẹp.
Chu Hề Từ cau mày, không muốn chịu thua: "Không được, em cũng phải ký tên."
Trần Lâm Qua cầu còn không được, đưa tay qua.
Chu Hề Từ cầm bút ký xuống tên mình bên cạnh chuột Mickey, tuy từng nét bút không được đẹp như anh, song nhìn rất cân xứng.
Nhưng Chu Hề Từ không quá hài lòng, kêu lên: "Không được, không được, em muốn lau đi viết lại."
Trần Lâm Qua nhấc tay lên, không cho cô cơ hội viết lại: "Chỉ một lần này thôi, được rồi, anh phải nghiêm túc làm bài thi, em yên tĩnh đi."
Chu Hề Từ dù có náo loạn thế nào đi nữa, vừa nghe đến anh muốn học tập, cũng không dám không dừng lại: "Được rồi."
Cô không có động lực học tập gì, nằm sấp trên bàn nhìn Trần Lâm Qua, nhìn anh viết một hồi lại uống một ngụm trà, không nhịn được nói: "Không phải anh nói uống trà không ngủ được sao?"
Trần Lâm Qua cũng không ngẩng đầu lên: "Nâng cao tinh thần."
"Ồ." Chu Hề Từ không muốn quầy rầy anh, ngồi dậy làm bài tiếp, cố gắng trăm cay ngàn đắng mới làm xong đề bài trắc nghiệm, lại nằm sấp trên bàn chơi điện thoại di động.
Lúc Trần Lâm Qua làm xong đề cuối cùng thì đã qua chín giờ, anh dừng bút cầm lấy trà chanh uống nốt ngụm cuối cùng, nhìn về phía Chu Hề Từ đang ghé vào trên bàn ngủ.
Cô ngủ rất say, mặt gối lên cánh tay, cánh môi khẽ nhếch, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ.
"Chu Hề Từ." Trần Lâm Qua tiến lại gần, nhẹ giọng nói.
Thấy cô không có phản ứng gì, động tác của anh rất nhẹ nhàng mà nắm tay phải của cô đặt ở giữa bàn, lại đặt tay trái của mình qua.
Căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng tim anh đập.
Cánh tay hai người dán rất gần, trên mu bàn tay người này có viết chữ ký của người kia, giống như đang tuyên bố với thế giới họ là của nhau.
Trần Lâm Qua cầm lấy di động, chụp ảnh mu bàn tay hai người đang kề sát.
Làm xong tất cả, Chu Hề Từ vẫn mãi chưa tỉnh, Trần Lâm Qua đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy nhà đối diện vẫn còn tiếng động, lại trở về đứng bên cạnh bàn nhìn cô một lúc.
Cuối cùng giống như là đã hết cách, mới khom lưng bế cô lên đặt ở trên giường của mình.
Chu Hề Từ dính vào giường liền vô thức xoay người lại, Trần Lâm Qua rút chăn ra đắp lên người cô, sau đó trở lại bàn tiếp tục làm đề thi.
3 giờ sáng, bóng đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ truyền đến những tiếng kêu không biết tên.
Trần Lâm Qua nằm ở bên kia giường, thấy Chu Hề Từ đá văng cái gối đặt giữa hai người ra, anh yên lặng ngồi dậy đem gối về đặt ở giữa giường một lần nữa.
Anh nằm xuống nhắm hai mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ.
Quả là không nên uống hết ly trà chanh kia.
Bằng không đêm dài như thế này, khiến người ta hoàn toàn không phân biệt được, thứ làm cho mình trằn trọc khó ngủ đến tột cùng là trà hay là người.