Trần Bảo Ngọc lúc này đang nằm dài trên giường, chờ người tới mở cửa.
“Tới giờ rồi, mau chuẩn bị đi.
Xe đang chờ.” Tào lên tiếng thúc dục.
Cuối cùng cô cùng có thể ra ngoài rồi, nhanh chóng leo lên con xe bán tải màu xám tro.
Trong vài phút đã tới một nơi hoang vu, tuy trời đã tối nhưng Trần Bảo Ngọc vẫn có nhận biết được đây là một cánh đồng hoang, với đồng lúa ngả vàng.
Giao dịch ở đây đúng là một nơi lý tưởng mà.
Trần Bảo Ngọc bước xuống xe, lô hàng cũng được sắp xếp cẩn thận dưới đất.
Lúc này cô thấy một toán người bước tới, ước chừng hơn mười người trông khá ngầm hồ.
Tào, đơn hàng đâu?” Một người trong bọn chúng lên tiếng.
Do không biết tiếng anh nên Tào đẩy Trần Bảo Ngọc về phía trước, lúc này cô cùng lên tiếng “Lô hàng được đặt phía trước, xin hãy kiểm tra.”
Bọn chúng mở thùng hàng ra kiểm tra, vẻ mặt rất hài lòng “Tốt, hàng rất chuẩn, rất đầy đủ.”
Bọn chúng bắt đầu đưa tiền để giao dịch, nhưng lúc này Trần Bảo Ngọc vẫn chưa thấy cảnh sát xuất hiện, nên cô đã câu giờ.
"Số tiền lúc trước thỏa thuận tôi thấy hơi ít, muốn tăng giá."
“Con khốn, tính giở trò sao?” Hắn tức giận nói.
"Đơn hàng này, được vận chuyển trong ngoài cảnh khó khăn, tôi tăng thêm triệu USD nữa cũng không phải là quá đáng.
Trần Bảo Ngọc nói.
"Khốn khiếp.”
Tào lúc này không hiểu hai người đang nói gì, chỉ thấy đối tác của hắn tức giận.
Hắn kéo Trần Bảo Ngọc lại, nói nhỏ vào tai cô “Cô nói gì với hắn vậy.”
“Chỉ là tôi đang giao dịch thôi.” Trần Bảo Ngọc nói.
Cùng lúc này, từ đành xa Trần Bảo Ngọc đã thấy bóng dáng của cảnh sát.
Cùng tiếng còi “tuýt tuýt.
“Tất cả giơ tay lên.”
Khi thấy cảnh sát tới, bọn chúng chạy tán loạn.
Chỉ riêng m ình Trần Bảo Ngọc khá bình tĩnh, cô đứng sang một bên để tránh sự chú ý, những làn đạn bay ngang qua không hề làm cô nao núng.
Lúc này Lâm Duẫn đứng gần đó, cũng nép sang một tảng đá tránh cảnh sát.
Nhưng với thái độ bình tĩnh của cô hắn bắt đầu xin nghi, liền chạy tới bên cạnh.
“Tiểu Kiều, tôi thấy cô hình như không sợ hãi gì cả? Có phải sự việc này, nằm trong kế hoạch của cô.”
“Ngài nói gì vậy, tôi không hiểu lắm.” Trần Bảo Ngọc ấp úng nói.
“Đừng giả vờ giả vịt nữa, cô là tay trong đúng không?” Nói xong Lâm Duẫn bóp cò nổ súng, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng tránh được.
“Cùng nhanh nhẹn lắm, thân thủ không tồi.” Lâm Duẫn vẫn tiếp tục nổ súng.
Trần Bảo Ngọc nhanh chóng chạy đi chỗ khác tránh Lâm Duẫn, nhưng lúc này cô lại đụng mặt Tào.
Lúc này hắn cũng đang trốn chạy cảnh sát.
Dường như hắn cũng đoán ra được phần nào, sự việc lần này do Trần Bảo Ngọc gây ra.
Hắn chĩa súng về hướng cô.
“Cô là tay trong đúng không? Lâm Duẫn có nói, nhưng ta không tin.
Đúng là con khốn mà.” Tào bóp cò, viên đạn bay như một mũi tên hướng về phía Trần Bảo Ngọc.
Viên đạn găm vào bả vai của cô, máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
“Ngươi tránh tốt lắm, lẽ ra phát súng này phải vào tim.
Nhưng phát thứ hai chắc chắn sẽ không trượt.” Tào tiếp tục chĩa súng về hướng Trần Bảo Ngọc, hắn bò cóp.
Nhưng lần này thì khắc, hắn chưa kịp làm gì đã có một phát súng khác nổ ra, bay xuyên qua người hắn.
Tào lặp tức khụy gối xuống, máu phun ra làm ướt áo hắn.
Từ phía sau một người đàn ông đi tới, Trần Bảo Ngọc nhìn ra được là người đàn ông trong khoang máy bay.
“Ngươi…..
là …..
ai?” Tào thều thào nói.
“Ngươi không cần biết ta là ai? Những kẻ đụng tới người của lão đại, chỉ có con đường chết.” Người đàn ông lạnh lùng cất giọng, anh ta hướng khẩu súng về phía Tào tính bóp cò.
Nhưng Trần Bảo Ngọc đã lên tiếng ngăn lại.
“Khoan đã không được bắn, dù hắn có phạm tội tày đình thế nào.
Thì sẽ có phạm luật trừng trị, không được giết người vô cớ như vậy.”
“Nhưng ta không phải là cảnh sát, nên không cần phải tuân theo pháp luật.” Người đàn ông trả lời.
Trần Bảo Ngọc tính lao tới ngăn cản, nhưng vết thương vai cô không ngừng chảy máu.
Chưa kể cô cũng không có súng, nên không có cách nào ngăn cản được.
Nhưng với bản tính liều mạng trời sinh, đương nhiên sẽ không chịu thua.
Lúc này có một tên bên nhóm bên kia bị cảnh sát bắn ngã, thấy khẩu súng trong tay, cô liền nhặt lên.
“Này anh kia, mau dừng lại.
Nếu không tôi bắn đó.”
Nhưng người đàn ông dừng như không quan tâm lắm, vẫn tiếp tục công việc anh ta đang làm.
Biết lời nói của mình không ăn thua, Trần Bảo Ngọc bóp cò súng viên đạn được bay ra, đi thẳng tới cánh tay trái của người đàn ông kia.
Có chút ngạc nhiên, người đàn ông liền quay lưng lại.
“Cô dám.”
“Tôi đã nói là anh ngừng lại, mà anh không nghe.
Nên tôi mới bắn.” Trần Bảo Ngọc giải thích.
“Được, coi như tôi chịu thua.
Tên này giao cho cô.” Nói xong người đàn ông bỏ đi.
Trần Bảo Ngọc hít một dài lấy lại bình tĩnh, cùng lúc này phía cảnh sát cũng đã tới.
“Cô là Trần Bảo Ngọc, đến từ phía cảnh sát Việt Nam.” Một viên cảnh sát tiến về phía cô hỏi.
“Phải là tôi.”Trần Bảo Ngọc nói.
“Tôi là Daka, đội trưởng chống tội phạm quốc tế đến từ Châu Phi.
Tôi nhận được tin báo từ phía cảnh Việt Nam, mười giờ tối tại Nairobi sẽ có giao dịch lô hàng vũ khí.
Trong đó có một gái Việt Nam tên Trần Bảo Ngọc, là mật vụ được cử đến.” Viên cảnh sát nói.
"Ở bên kia có người bị thương, các anh mau đưa tới bệnh viện đi.
Người còn lại các anh bắt được không?" Trần Bảo Ngọc.
"Nhờ sự phối hợp ăn ý từ phía cảnh sát Việt Nam, vụ việc lần này thành công mỹ mãn.
Thu giữa được lô hàng vũ khí lớn, cùng như bắt được kẻ chủ mưu.
Nhưng cô cũng bị thương rồi, mau tới bệnh viện.
Chúng tôi muốn lấy lời khai của cô.” Daka nói.
Tại bệnh viện Châu Phi, sau khi băng bó vết thương xong.
Phía cảnh sát Châu Phi cử người tới lấy lời khai.
Trần Bảo Ngọc kể rõ tường tận sự việc, bọn họ có lời khen cho cô.
“Đúng là nữ trung hào kiệt, nhưng mà đáng tiếc….
đây cũng chỉ là lâu la thôi.
Người đứng sau những chuyện này là người khác.” Daka nói.
“Là ai?” Trần Bảo Ngọc hỏi.
“Leonardo Napolitano hay có tên gọi khác là Trương Thiên Hàn, là người Ý gốc Hoa.
Hiện tại đang sinh sống ở Việt Nam, hắn lập ra một bang hội được gọi Trương gia.
Chủ yếu hoạt động về vũ khí, [email protected] túy không chỉ thị trường Châu Á, mà còn ở Trung Đông và Châu Âu.
Thế lực vô cùng lớn mạnh, làm việc vô cùng cẩn thận.
Hiện tại chưa có bằng chứng bắt được hắn.” Daka thở dài nói.
“Lại là Trương Thiên Hàn sao? Rốt cuộc hắn là người thế nào.” Trần Bảo Ngọc suy nghĩ trong đầu, Daka lại nói tiếp “Sự việc lần này, tuy chỉ là hạt cát nhỏ.
Nhưng cũng thể hiện được sức mạnh của phía cảnh sát, để bọn chúng không xem thường.
Mà thôi cô cũng nghĩ ngơi đi, chắc tôi nói cũng hơi nhiều rồi.”
“Daka ở đây gọi điện thoại quốc tế được không, tôi muốn gọi về Việt Nam.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Được chứ, cô cứ tự nhiên.”
Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả.
Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????.