Ánh nắng của buổi sớm mai pha chút nhàn nhạt của ánh mặt trời, rọi xuống mặt đất xen qua từng tán cây, làm cảnh vật trở nên sinh động.
Chuyện là hôm nay Trần Bảo Ngọc có tiết học quân sự trên trường, đáng lẽ cô phải học ở những năm đầu, những gì có lý do cá nhân nên chuyển xuống năm cuối.
Sắp tới cô còn phải ở lại ký túc xá của trường trong vòng bốn tuần, để hoàn thành khóa học.
Hôm nay cũng chỉ là một tiết học thể dục nhẹ nhàng thôi, nam thì mười vòng chạy quanh sân, nữ thì năm vòng.
Nghe thì có vẻ như đang du di cho con gái, nhưng thật chất sân trường rộng lên tới .m vuông.
Chạy một vòng thôi cũng đủ mệt xỉu với những cô gái ít tập luyện, sau khi chạy bộ xong và tới tiết học nhảy bật xa.
Thầy giáo thể dục hướng dẫn các bước cơ bản, rồi sau đó chia ra tập luyện.
Các sinh viên nữ tỏ vẻ không hứng thú lắm, lúc này Trần Bảo Ngọc lên tiếng “Mặc dù là sinh viên khoa báo chí, chỉ gần ở nhà đánh máy viết bài, nhưng cũng cần có thể lực.
Biết đâu sau này lại được cử đi lấy tin, hay nằm vùng thì sao.”
“Biết rồi, biết rồi, chuyện đó để sau đi.” Cô gái than thở.
“Đâu phải ai cũng có thể lực trời sinh như cậu.”
“Thể lực của tớ không phải tự nhiên mà có, là do tập luyện mà ra.” Trần Bảo Ngọc giải thích.
“Được rồi, được rồi.
Biết cậu siêng năng chăm chỉ, là đại diện của bọn con gái lớp mình.” Cô gái nói.
Tập luyện được lát thì cũng đã gần mười giờ sáng, Trần Bảo Ngọc tới nhà vệ sinh của ký túc xá nữ để tắm rửa.
Dù sao cô cũng là sinh viên chưa có tài chính, tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó.
Tắm rửa được một lát, thì có số lạ gọi tới.
Trần Bảo Ngọc đang tắm dở tính không bắt máy, nhưng điện thoại cứ reo mãi làm người khác có chút khó chịu.
Cô liền tắt vòi nước mở điện thoại lên, lập tức giọng của một cô gái truyền tới.
"Gọi cho cô khó thật đấy, có chuyện tốt báo cho cô đây." Trần Bảo Ngọc không biết là ai liền hỏi "Cô là ai vậy?"
"Tôi là Thanh Tuyền đây, cô không lưu số tôi sao?" Thanh Tuyền tỏ vẻ khó chịu "Mà thôi chuyện đó để sau đi, số hàng đó đã phân tán ra thị trường rồi.
Chắc vài tiếng nữa sẽ có người liên hệ với cô.”
"Nhanh vậy sao?" Trần Bảo Ngọc có chút ngạc nhiên liền gặng hỏi "Số hàng lớn như vậy, phát tán bằng cách nào?"
"Gấu bông." Thanh Tuyền nói.
"Gấu bông ….
là ý gì?" Trần Bảo Ngọc hỏi.
"Số hàng đã được giấu trong gấu bông, đang được bày bán tại một cửa hàng đồ chơi.
Nói không chừng đã tới tay của bọn trẻ con." Thanh Tuyền giải thích.
"Nếu tới tay trẻ con không phải rất nguy hiểm sao." Trần Bảo Ngọc nói.
"Đành chịu, làm việc lớn hy sinh vài còn tốt không phải là điều quá đáng.
Nếu vụ việc này thành công, lấy được lòng tin phía bên kia, không phải cứu được rất nhiều người sao." Thanh Tuyền lạnh lùng cất giọng qua điện thoại.
"Nhưng mà." Trần Bảo Ngọc có chút ngập ngừng.
"Đừng cố tỏ áy náy nữa, lát nữ bọn chúng sẽ gọi điện cho cô, cẩn thẩn một chút." Dứt lời Thanh Tuyền cất máy, Trần Bảo Ngọc chưa kịp định thần thì lại có điện thoại khác gọi tới.
Trên màn hình điện thoại hiển thị là iaac gọi tới, cô nhanh chóng bắt máy.
"Cô giỏi thật đấy, phát tán số hàng đó nhanh tới vậy.
Lâm Duẫn đang rất vui mừng, muốn mời cô tham gia bữa tiệc rượu tối nay." Isaac vui vẻ nói.
"Tiệc rượu sao?" Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
"Đây là nơi hội tụ nhiều người máu mặt trong giới hắc đạo, nếu quen biết hoặc có mối hệ tốt với họ sẽ giúp ít cho cô sau.
Tối này nhớ ăn mặc đẹp một chút, trang điểm xinh đẹp vào.
Chỗ nào cần kín thì kín, chỗ nào cần hở thì hở tôi nói vậy cô hiểu chứ." Isaac nói.
Nghe Isaac nói vậy cô cũng hiểu được ý nghĩa thật chất của bữa tiệc này, nếu lấy được lòng tin của bọn chúng, sẽ giúp ích cho việc lấy chứng cứ sau này.
"Được, tôi biết rồi." Trần Bảo Ngọc đáp.
Nói xong Isaac cúp máy, lúc này Trần Bảo Ngọc liên hệ với Lệ Đằng về sự việc trên.
Anh có chút lo lắng không muốn cô tham gia vào vụ việc này.
"Có cần anh cử người, hay Thanh Tuyền đi chung với em không?"
"Không cần đâu, dù sao hắn cũng chỉ mời mình em.
Kéo thêm người chỉ làm bọn chúng nghi ngờ thêm.
Nhưng trong vụ này, chắc tạm thời em sẽ không liên lạc với anh, vì chiếc kẹp tóc đó không hợp với bộ váy em đang mặc chút nào." Trần Bảo Ngọc nói.
"Anh biết rồi." Lệ Đằng cười.
Thật ra Lệ Đằng biết dụng ý của Trần Bảo Ngọc, không muốn anh can dự vào chuyện này.
Anh chỉ cười cho qua chuyện.
[.....]
Tối hôm đó, Trần Bảo Ngọc tiếp tục đóng giả làm Tiểu Kiều tới bữa tiệc.
Vừa tới nơi cô đã thấy Isaac vẫy tay mình từ xa, anh ta đưa cô tới một bàn tiệc tròn hội tụ rất nhiều gương mặt, mà cô không biết là ai.
Nhưng Trần Bảo Ngọc đoán chắc cũng là thành phần cộm cán trong giới hắc đạo.
Isaac xếp vị trí cô ngồi kế bên anh ta, đối diện là Lâm Duẫn.
Từ đàng xa có hai người đàn ông đi tới, người đàn ông phía trước trông khá lịch sử.
Vóc dáng trung bình của người Á Đông.
Còn người phía sau mới thật sự làm cô ngạc nhiên.
Chiều cao như một vận động viên bóng rổ, với làn da nâu bóng rắn rỏi.
Ánh mắt cùng đường nét trên sống mũi, thẳng như một lưỡi dao.
Những đặc điểm này cộng lại, đập vào mắt Trần Bảo Ngọc giống như một vị thần cao quý.
Đồng thời cùng như một tảng băng trôi, không tìm thấy tiêu điểm.
Người đàn ông này vừa xuất hiện, Lâm Duẫn lập tức đứng dậy, nghiêng mình cung kính nhường ghế.
"Có chuyện gì mà mời ta tới đây." Người đàn ông lạnh lùng nói.
"Thưa lão đại, chuyện là thuộc hạ vừa phát tán thành công lô hàng [email protected] túy ra thị trường.
Nên muốn mời lão đại tới chung vui." Lâm Duẫn cúi mình nói.
"Ngươi có bản lĩnh đó sao." Nói xong, người đàn ông liếc nhìn về phía Trần Bảo Ngọc "Cô gái này ai đây?"
"Cô gái này, là thuộc hạ mới nhận vào.
Là người đã phát tán lô hàng [email protected] túy ra thị trường." Lâm Duẫn giải thích.
Nghe vậy người đàn ông có chút hứng thú với cô, liền lên tiếng "Cô tên gì?"
"Tôi tên Tiểu Kiều, còn ngài?" Trần Bảo Ngọc lên tiếng hỏi, đã bị Isaac ngồi kế bên chặn lại "Sao cô dám hỏi tên lão đại vậy?"
"Không biết tôi mới hỏi chứ?." Trần Bảo Ngọc gắt gọng nói.
"Muốn biết tên tôi sao? Vậy nghe cho kỹ Trương Thiên Hàn." Người đàn ông nói rõ ràng từ chữ một, Trần Bảo Ngọc đã nghe rõ nhớ in trong đầu.
"Tôi sẽ nhớ rõ tên của ngài Trương Thiên Hàn."
Trương Thiên Hàn nhìn chằm chằm về Trần Bảo Ngọc, ánh mắt như nhìn thấu tâm gan "Tôi đã nói tên thật của mình, vậy còn cô thì sao?"
"Tôi đã nói tên thật mình rồi thưa ngài." Trần Bảo Ngọc mỉm cười.
Lúc này có một gái vội vã chạy về Trương Thiên Hàn, cô gái có mái tóc màu trắng hơi ngả vàng.
Đặc biệt chân mày cũng ngả trắng, đôi mắt ẩn hiện màu xanh lục.
Không biết cô gái đó nói gì, Trương Thiên Hàn lập tức đứng dậy bỏ đi.
Người đàn ông còn lại lên tiếng "Xin thứ lỗi, Trương lão đại có việc gấp, xin phép đi trước."
Cứ thế ba người họ rời đi, Isaac tới bắt chuyện với Trần Bảo Ngọc "Cô cũng gan thật, dám hỏi quýnh danh của Trương lão đại."
"Người đó là ai vậy?" Trần Bảo Ngọc nói.
"Cô mới gia nhập bang hội nên không biết, người đàn ông có ánh mắt như dao là Trương Thiên Hàn, Trương lão đại.
Đứng đầu giới hắc đạo Châu Á, vô cùng tàn bạo." Isaac giả thích.
"Đứng đầu giới hắc đạo, sao mình không nghe Lệ Đằng nhắc tới nhân vật này." Trần Bảo Ngọc suy nghĩ trong đầu, lúc này Isaac lên tiếng nói tiếp "Còn người đàn ông trông lịch sử là Hoàng Ưng, còn cô gái là Tuyết Hà là một trong Tứ Hoàng kỵ Sĩ.
Bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ, cùng như như nghiên cứu ra các vật chất mới phục vụ mục đích của Trương lão đại."
"Nói như vậy đây không phải là nhân vật tầm thường." Trần Bảo Ngọc nói.
"Là nhân vật tầm quốc tế, tôi nghe đâu Trương lão đại không phải là người Châu Á.
Bố lão đại là Mafia Ý, do có chút hiểu lầm nên lão đại đã về Việt nam.
Chỉ mất mười bảy năm, đã làm bá chủ một vùng rồi.
" Isaac tấm tắc khen ngợi.
"Đừng nhắc tới hắn nữa, đúng là hắn rất giỏi.
Nhưng hắn không coi ai ra gì." Lâm Duẫn tức tối nói.
Trần Bảo Ngọc suy nghĩ về chuyện Isaac vừa nói, sao cô không có chút thông tin gì về người này.
Nếu là nhân vật tầm cỡ thế giới, thì phải cô phải biết chứ.
Hay là...!thông tin đã bị xóa sạch.
Mãi suy nghĩ không để ý, lúc có một gã đàn ông to béo tới bắt chuyện với cô “Người đẹp có thể uống với ta một ly rượu không?”
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả.
Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????.