1
Tôi đã theo đuổi Tần Hữu suốt mười năm, cũng nhìn hắn lần lượt thay từng người bạn gái, cho đến lúc này.
Tôi và cô gái này xảy ra mâu thuẫn trong WC, Tần Hữu cùng một nhóm người đúng lúc xông vào.
Sau khi kiểm tra vết thương của Mục Vân, Tần Hữu đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng:
"Lâm Linh, xin lỗi cô ấy.”
Tôi khó có thể tin vào những gì mình đang nghe.
Lúc này, WC đã bị hội anh em của Tần Hữu chiếm giữ, một đám người nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt ác ý.
Tôi lau nước trên tay, nhàn nhạt giải thích:
“Tôi không có đẩy cô ta.”
Trong WC không có camera, chắc chắn cô gái này đã lợi dụng điều này để đổ vạ cho tôi.
Mục Vân tỏ ra cười khổ, nhẹ nhàng nói:
“Anh Hữu, bỏ đi.”
"Lâm Linh, tôi nói lại lần nữa, xin lỗi cô ấy!!”
Tần Hữu giận giữ kéo tay tôi.
Suốt 25 năm, lòng tự trọng của tôi chưa bao giờ bị chà đạp như thế này.
Một người trong đám bạn rụt rè bước tới:
“Anh Hữu, là chị Linh mà…”
“Có gì khác biệt?”
Tần Hữu cao giọng, nhìn tôi chằm chằm:
“Cô ta cũng chỉ là một kẻ *li3m cẩu mà thôi!”
(*ý chỉ biết ngta ko yêu nhưng mà cứ lăn lóc chạy theo)
Máu trong khắp cơ thể tôi như đông đặc lại.
Những ký ức và cảm xúc ùa về, hiện thực lúc này như tát thật mạnh vào mặt tôi. Có mấy cô gái thì thầm, thậm chí có một số không khỏi bật cười.
Mấy người anh em Tần Hữu không ưa gì tôi cũng âm thầm hưởng thụ khoảnh khắc này.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đối diện, cảm thấy chua chát.
Có người định tiến tới xoa dịu bầu không khí, nhưng Tần Hữu vẫn đang giữ chặt lấy tay tôi, tôi rũ mắt xuống, vung tay trái, dùng hết sức mà tát hắn ta!
2
Tần Hữu sửng sốt. Mắt tôi thì đỏ hoe.
Tiến lại gần hắn, tôi thì thầm:
“Gọi tôi là li3m cẩu sao? Vậy anh là một con chó rồi!”
3
Tôi và Tần Hữu là thanh mai trúc mã, hoàn cảnh hai gia đình cũng tương tự nhau.
Năm hắn mười tuổi, công ty gia đình phá sản, cha hắn vào tù, từ đó hắn được nhà tôi nhận nuôi.
Bởi vì thích hắn nên tôi đã theo hắn đi khắp nơi, có thể nói, mặc cảm tự ti của Tần Hữu từ lúc đó đều do người ngoài bơm vào mà có.
Dần dần, hắn không còn chỉ im lặng nữa, mà sự lầm lì đã biến thành xa cách.
Nhiều năm sau, cha hắn ra tù, với sự giúp đỡ của cha tôi cùng một số người bạn cũ khác, ông quay trở lại công việc kinh doanh, cũng trở lại thành một nhân vật quyền lực. Tần Hữu cùng với sự lầm lì từ thủa nhỏ lúc này là một bông hoa cao lãnh gần như không ai có thể chạm tới.
Mẹ của Tần Hữu sức khỏe yếu, đã sống trong viện dưỡng lão nhiều năm, nguyên nhân giúp hai mẹ con hắn sống được chắc chắn không phải nhờ tài sản gia đình đã bị phong tỏa vào thời điểm cha hắn vào tù. Vì vậy, có thể nói rằng, hắn được đến lúc này là do nhà tôi nuôi dưỡng mà thành.
Đôi mắt Tần Hữu mở to, hơi thở dồn dập vì tức giận.
"Cô nói vậy không phải rồi?”
Đường Hoan không khỏi cau mày:
“Cô cậy vào gia đình ép Tần Hữu nhiều năm như vậy còn chưa đủ? Chưa kể, bản thân cô trong sạch sao?”
Đầu óc tôi quay cuồng, tôi sửng sốt nhìn Đường Hoan.
Tần Hữu có chút biến sắc, hắn muốn lên tiếng nói gì đó.
Tôi nhìn chằm chằm Đường Hoan:
"Ý anh là gì?”
Đường Hoan cười khẩy, trao đổi ánh mắt cợt nhả với những người xung quanh, ngay sau đó có vài người nhìn tôi với vẻ khinh thường.
Họ... biết gì rồi?
4
Tôi nhìn chằm chằm vào Tần Hữu trước mặt. Hắn biết vết thương của tôi ở đâu, đây là đang cố tình đào sâu thêm vào vết thương đó?
Mục Vân bước tới:
“Mọi người, thôi đi.”
Tần Hữu vẫn bất động.
Nhìn trò vui sắp tàn, Đường Hoan càng vội vã, to tiếng:
"Tần Hữu, cậu vẫn còn định giấu cho cô ta sao? Cho mọi người biết, Lâm Linh này dùng ân huệ của gia đình gây sức ép lên Tần Hữu ngần ấy năm, sau đó cô ta bị xâm hại, được Tần Hữu cứu, lại càng bám sống bám c.hết lấy Tần Hữu, đã bẩn thỉu như vậy rồi vẫn còn có thể mặt dày được sao?”
Như một tiếng sấm vang lên bên tai tôi.
Cảnh tượng ngày xưa chao đảo trước mắt, tôi nhắm mắt, nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn khó có thể đứng vững.
Mặt dày bẩn thỉu? Đây là cách hắn nhìn nhận mọi chuyện, cũng là cách hắn nói với người khác sao?
Không khí xung quanh không khỏi ồn ào thêm một chút sau khi nghe những lời Đường Hoan nói.
Tần Hữu vẻ mặt có chút bất an, hắn muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi né được.
Mục Vân từ góc khuất nhìn tôi một cách hả hê, xem ra cô ta cũng đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Tôi cầm túi xách lên, lúc đi ngang qua Tần Hữu, không cầm lòng được mà ch ảy nước mắt, dù có thế nào, bị người cùng lớn lên cắn cho một nhát, thật sự vẫn là rất đau.
Tôi liếc nhìn hắn, mỉm cười, xóa hết thông tin liên lạc của hắn rồi cất điện thoại vào túi xách.
"Không cần xin lỗi. Lũ khốn nạn, tôi sẽ không bao giờ gặp lại các người nữa.”
5
Vòng kết nối của Tần Hữu và tôi vốn đã chồng chéo từ khi còn nhỏ, và cứ như vậy tiếp tục cho đến ngày nay. Cùng học trường tiểu học cho con nhà giàu, cùng một trường trung học trọng điểm, rồi lại cùng chung một chuyên ngành sau khi vào đại học.
Chưa kể tình bạn giữa hai bên gia đình, tất cả trải nghiệm đều là cùng nhau. Vì vậy, cho dù có xóa Tần Hữu đi nữa, tôi biết cũng không có gì đảm bảo sau này mình có gặp lại hắn hay nhận được tin tức gì của hắn hay không.
Tôi về nhà. Ngủ li bì hai ngày. Khi mở điện thoại lên, nhìn thấy những tin nhắn an ủi từ người bạn thân nhất của mình, những lời giễu cợt từ bạn bè của Tần Hữu cùng những lời bóng gió từ một số *phú nhị đại trong vòng.
(*đời giàu thứ hai)
Còn cả, Mục Vân đã đăng moment WeChat mới nhất của mình:
“Em biết anh sẽ bảo vệ em.”
Cùng hình ảnh tay Tần Hữu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xanh xao của cô ta.
Lần này tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Lái xe đến công ty, tôi đụng phải Mục Vân.
Cô ta mặc trang phục công sở, được Giám đốc kinh doanh đưa đến gặp tôi.
Tôi sửng sốt, lật giở hồ sơ mấy lần:
“Ai mang thứ này vào công ty vậy?”
Vị Giám đốc kinh doanh có vẻ xấu hổ trả lời:
“Là Tần tổng sắp xếp vào, bảo cô ta theo Phó tổng để làm quen với công việc…”
Cha của Tần Hữu đương nhiên có làm ăn với cha tôi, công ty này là công ty liên doanh của hai gia đình. Không chỉ vì lợi ích chung của hai nhà, mà còn là để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân của tôi và Tần Hữu.
Bây giờ Tần Hữu giữ chức Tổng giám đốc, còn tôi là Phó chủ tịch. Anh ta cứ thế mà ngang nhiên đưa bạn gái đến trước mặt tôi.
Mục Vân cúi đầu:
“Đã làm khó Giám đốc Vũ rồi, nhà tôi có chút khó khăn, công ty cũ cũng không được tốt. Cô Lâm, tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”
Đôi mắt của cô ta lấp lánh tỏ vẻ ngây thơ, cùng sự khiêu khích không hề nao núng cũng hiện rõ.
Tôi đặt giấy tờ trên tay xuống.
Tôi đã định sẽ không gặp lại Tần Hữu nữa, tôi muốn nghỉ một thời gian, thuê người đại diện cá nhân đảm nhiệm công việc, rồi đi du lịch thật xa. Không ngờ hắn ta lại cắn tôi một lần nữa như thế này.
Đây là cố tình khiêu chiến?
Tôi bước tới chỗ Mục Vân. Vẻ táo bạo của cô ta mờ đi một chút, như thể cô ta sợ tôi có thể làm gì cô ta.
Tôi mỉm cười:
"Bắt đầu từ chỗ thu dọn đồ đạc, và cút ra ngoài.”
"Công ty này sẽ thay đổi quyền sở hữu vào tháng tới...cô bị sa thải.”
Nói xong, tôi đi vòng qua cô ta rồi rời đi, mấy giây sau Mục Vân mới phản ứng được lại, cau mày hét lên:
"Anh Hữu sẽ không đồng ý!”
Tôi quay lại nói:
"Anh ta? Anh ta chỉ là một con chó gia đình tôi nuôi mà thôi.”
6
Công ty có rất nhiều người, chắc chắn đều có thể nghe thấy những lời tôi nói, rồi truyền tới tai Tần Hữu.
Tốt!
Sau khi bước vào thang máy, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoàn toàn chán nản.
Mười năm bên nhau, dù không thể tử tế với nhau, cũng không cần phải đấu đá nhau thế này, đúng không.
Nhưng nhớ lại lời Tần Hữu nói ngày đó, cho dù lý trí tôi biết mình phải cứng cỏi, nhưng vẫn không khỏi thấy chua chát trong lòng.
Khi thang máy dừng ở tầng hầm, người phía sau ho lên một tiếng, tôi mới ngạc nhiên phát hiện ra ở đây còn có người khác nữa.
Tôi mở to mắt nhìn, người đàn ông dựa vào vách thang máy, mấy ngón tay cầm cốc cà phê, nghiêng đầu với tôi:
“Đây là cơ hội cho tôi, đúng không?”
Tôi giữ cửa, không phản ứng gì cho đến khi anh bước ra ngoài.
Đường Vận Thanh, đại diện cá nhân mà tôi đã thuê.
Cơ hội gì cơ?
7
Tần Hữu ra tay nhanh hơn tôi nghĩ.
Hắn ta phớt lờ lời nói của tôi, để Mục Vân ngồi đối diện văn phòng tôi, ngày hôm sau cô ta đích thân đưa tài liệu đến tận bàn làm việc cho tôi.
“Tần tổng đang đợi cô.”
Mục Vân vuốt tóc, hợm hĩnh nói.
Tôi đập tập tài liệu vào mặt cô ta.
Theo tiếng kêu của Mục Vân, dưới ánh mắt của mọi người trong công ty, Tần Hữu xông vào, gân trên trán hắn giật giật:
"Lâm Linh, cô thật sự làm tôi xấu hổ. Sao cô dám động vào người của tôi?”
Tôi bật cười, không muốn tranh cãi với lũ người rẻ tiền này. Như vậy thật hạ thấp tôi quá rồi.
Tôi đứng dậy, trước khi xung đột bắt đầu, một bóng người đã bước tới và gõ cửa.
Đường Vận Thanh chào hỏi rồi bước vào, đưa cho tôi một tập tài liệu, sau đó liếc nhìn Mục Vân nói:
“Việc Tần tổng tự ý sắp xếp cấp dưới cho Phó chủ tịch là điều khá vô lý.”
Anh mỉm cười nhìn Tần Hữu:
“Tôi thấy với tính cách của Phó chủ tịch Lâm, muốn đưa người vào thì phải được sự đồng ý của cô ấy. Nếu không, không chỉ là ném tài liệu, Phó tổng còn có thể ném cả axit đấy?”
Không biết giọng điệu của Đường Vận Thanh có phải quá thản nhiên hay không, nhưng xung quanh có mấy người nhịn không được, trên mặt lộ ra nụ cười, phải rất cố gắng mới kìm lại được.
Tôi nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Đường Vận Thanh, khoác lấy cánh tay anh:
“Có mấy chỗ ở đây tôi không hiểu lắm, chúng ta cùng đi bàn công việc. Mọi người tiếp tục làm việc đi.”
"Còn người mà tôi không đồng ý tiếp nhận, sẽ bị sa thải. Không tự đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến cưỡng chế. Về phần cô, cô vẫn lì lợm hay còn biết giữ thể diện một chút? Anh chọn lấy một cách cho cô ta đi, Tần Hữu.”
Mục Vân và Tần Hữu đều có chút kinh ngạc. Một người tái mặt vì tức giận và nhục nhã. Một người nhìn chằm chằm vào tôi đang khoác tay Đường Vận Thanh, sắc mặt tối sầm.
Tần Hữu rời đi, trước khi đi còn cười nhạo, nhỏ giọng nói với tôi:
"Lâm Linh, cô thật sự muốn ảnh hưởng đến cả cha mẹ sao?”
Tôi khựng lại, thành thật mà nói tôi có chút hoang mang.
8
Gia đình tôi quả thật có ân huệ nuôi dưỡng Tần Hữu, nhưng cũng chỉ giới hạn đến khi cha Tần Hữu ra tù.
Trước khi cha Tần Hữu vào tù, nhà tôi không bằng Tần gia, sau khi ông mãn hạn, chỉ sáu bảy năm đã có thể hưng thịnh trở lại.
Sự thăng trầm trong kinh doanh là điều bình thường, nhưng một ngày nọ, mẹ bỗng nói với tôi:
“Những năm gần đây chúng ta ngày càng khó khăn. May mắn vẫn còn mối quan hệ của con và Tiểu Hữu”.
Nhìn thấy những nếp nhăn của mẹ, sự bất bình trong tôi gần như không thể bày tỏ ra được nữa.
"Linh Linh thật may mắn, sau những chuyện đã xảy ra, Tiểu Hữu vẫn không ghét bỏ con, con gái à, con phải biết hài lòng.”
Tôi không thể nói một lời.
Vết thương trong lòng tôi như lại được đào ra một lần nữa.
Làm sao lại ghét bỏ tôi? Hơn nữa, Tần Hữu chính là người biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra ngày đó.