Hứa Huân không hề bất ngờ với sự thật này, thậm chí dửng dưng trước những lời nhục mạ của cha ruột.
Anh cười lạnh: “Tôi không cần cha.
Từ khi ông ta vứt bỏ tôi, tôi đã xem cha ruột mình chết rồi!”
Bốp!
Phạm Lượng trong cơn nóng giận đã tát Hứa Huân trước mặt mọi người trong nhà.
Tuy nhiên không một ai đau lòng đứng ra bênh vực anh.
Khuôn mặt Hứa Huân sưng vù, khóe môi bật máu, thế nhưng anh vẫn cong môi cười, thậm chí nói khích ông ta: “Thế nào? Được đánh đứa con mình không bỏ công nuôi nấng chắc sảng khoái lắm đúng không?”
Ông ta chỉ vào mặt anh, ngón tay còn đang run rẩy: “Mày! Thằng mất dạy!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên tựa như vị cứu tinh cho bầu không khí gay gắt hiện tại.
Hứa Huân nghe điện thoại xong, dứt khoát lờ đi những người còn lại chạy một mạch ra ngoài.
Anh căng thẳng cắn móng tay đứng đợi trước phòng cấp cứu suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
Bác sĩ vẫn chưa ra khỏi, thế nhưng những người có quan hệ máu mủ với anh lại xuất hiện đông đủ chẳng thiếu một người.
Cha dượng của Hứa Huân than phiền suốt dọc đường: “Hơi sức đâu đập cả đống tiền vào một bà lão sắp gần đất xa trời! Thay vì đó để tiền tao đầu tư phải có ích hơn không?”
Hứa Tịnh không hề phủ nhận ý nghĩ này, thế nhưng là một người con lại mở miệng nói mẹ mình như vậy bà ta cũng không dám.
Lời của Trương Nam như nói thay nỗi lòng bà ta.
Hứa Huân nhìn thấu tất cả, bình thường anh an tĩnh bao nhiêu, hiện tại lại bất an bấy nhiêu.
Nỗi sợ từ tận đáy lòng khiến anh trở nên nóng nảy: “Ông nuôi bệnh bà ngoại được ngày nào không mà dám mở miệng nói câu đấy? Không nói được lời tử tế thì im ngay đi!”
Trương Nam nào nhịn được, mắng chửi anh xối xả: “Mày ăn nói kiểu gì đấy? Có tin tao đánh chết mày không?”
Dứt lời, ông ta còn định xông lên như ngày thường, nhưng vô tình chạm phải ánh mắt của Phạm Lượng khiến ông ta rụt rè lùi bước.
Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Bác sĩ bước ra với gương mặt nghiêm nghị ẩn đằng sau lớp khẩu trang: “Thời gian của bệnh nhân không còn nhiều nữa.”
Đôi chân Hứa Huân bất giác run rẩy, tay phải cố níu lấy thành ghế mới miễn cưỡng đứng vững được.
Anh lắp bắp hỏi lại: “Còn bao lâu vậy bác sĩ?”
Ông ấy thấu hiểu nỗi bi thương của đối phương nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chậm nhất là tháng.”
Hứa Huân còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, bác sĩ đã tiếp tục lên tiếng: “Bệnh này lẽ ra còn cơ hội chữa được.
Nhưng vì đối phương sợ làm gánh nặng cho con cháu, không kịp thời điều trị, thậm chí còn không chịu phối hợp với bác sĩ.
Chúng tôi cũng hết cách.”
Hứa Tịnh lặng lẽ rơi nước mắt, tuy nhiên nội tâm cô ta lại đang giằng co giữa nỗi đau mất đi người thân và niềm vui trút được gánh nặng.
Chỉ có Hứa Huân từ đầu đến cuối đều cảm thấy chua xót khôn nguôi trước tin tức này.
Phạm Lượng tươi cười đắc ý, cho rằng bản thân đã nắm được điểm yếu của đối phương: “Nếu con muốn bà ấy tiếp tục ở lại bệnh viện, con có nghĩ đến việc lấy đâu ra tiền chưa? Chỉ cần đổi họ, cùng ta trở về thủ đô, tất cả những chuyện này đều không thành vấn đề.”
Cả người Hứa Huân như mất hết sức lực: “Tôi nói rồi có chết tôi cũng không cần gì từ ông, tôi không muốn gặp ông nữa.
Mời ông về cho!”
“Con còn quá trẻ để hiểu sức mạnh đồng tiền có uy lực đến nhường nào.
Chúng ta về trước, khi nào quyết định thì gọi cho ba.”
Phạm Lượng tươi cười đắc ý, dắt tay vợ mình rời khỏi bệnh viện.
Hứa Huân lúc này đây chỉ muốn chạy thật nhanh vào phòng bệnh xem bà thế nào.
Đã mười hai năm trôi qua, anh gần như quên mất giọng nói của bà ngoại.
Nhưng tình thương và hơi ấm của bà, đối với anh chỉ như mới hôm qua.
Hứa Huân vuốt ve đôi bàn tay lạnh lẽo gầy trơ xương, tim như bị đàn kiến xâu xé từng chút một: “Phải làm sao bà mới khỏe lại đây? Chẳng lẽ bà không còn thương cháu ư?”
Mặc kệ đối phương có nghe được hay không, suốt một tiếng trôi qua anh vẫn luôn thì thầm to nhỏ bên tai bà ngoại.
Đáp lại anh chỉ là sự lặng im và cảm giác trống rỗng như người mất hồn.
Hứa Huân đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm vào một cái tên duy nhất trong danh bạ điện thoại, mãi vẫn không có động tĩnh.
Một lát sau, anh như đã quyết ấn nút gọi.
Sau hai hồi chuông, giọng nói trong trẻo ngọt ngào truyền qua di động: “Alô, Hứa Huân? Hiếm khi cậu chủ động gọi tớ thế này, cậu có chuyện gì gấp sao?”
“Tớ mệt.” Từ lúc nghe tin xấu đến giờ, anh vẫn chưa uống một ngụm nước nào, giọng anh phát ra trầm khàn, yếu ớt khiến đối phương mềm lòng.
Trịnh Thanh Mây trầm mặc hồi lâu.
Ngay khi Hứa Huân hụt hẫng định cúp máy, một giai điệu nhẹ nhàng, vui tươi vang lên bên tai anh.
Trước khi gặp cô, anh tự thấy mình là một kẻ vô vị chỉ biết nỗ lực kiếm tiền sống hết ngày qua tháng, nào có hơi sức tìm hiểu đến thú vui tao nhã như âm nhạc.
Thế nhưng mỗi một lần cô đàn violin, tim anh lại liên tục lỗi nhịp.
Dẫu đang đau khổ bất lực đến tột cùng, tiếng đàn của cô còn hữu dụng hơn bất kỳ lời an ủi sáo rỗng nào.
Anh cảm thấy mình dường như yêu âm nhạc hơn một chút.
Có phải chỉ cần ở bên cạnh cô anh sẽ nghiện nó như thuốc phiện không?
“Cảm ơn cậu.”.