Dù biết trước Trịnh Hà Bân không phải ruột thịt, cũng chẳng coi đứa con như cô ra gì, nhưng lời của đối phương khiến Trịnh Thanh Mây hoài nghi bản thân là rác rưởi: “Ông thật sự muốn tôi trò chuyện vui vẻ với đứa con ngốc của gia đình kia?”
Nghe vậy, thái độ Trịnh Hà Bân hòa hoãn hơn trước, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ba biết con là đứa trẻ hiểu chuyện.
Con nghĩ xem nhà kia muốn địa vị có địa vị, tiền bạc lại càng chẳng phải nói, lại có duy nhất một đứa con trai.
Thằng khờ đó thì sống được bao lâu, sau này chẳng phải đều về tay con sao?”
Trịnh Thanh Mây lòng thầm chửi rủa không dưới trăm lần người đàn ông bụng dạ hiểm độc này, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra suy xét: “Ba nói không sai, vậy thì tiếp tục?”
Hai người một lớn một nhỏ như đạt được hiệp nghị vui vẻ trở vào.
Trịnh Hà Bân là người lên tiếng giãn hòa trước: “Đứa con gái này của tôi ngày thường được cưng chiều tính khí bướng bỉnh, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho con bé trẻ người non dạ.”
Người đàn ông trung niên tên Lương Thạc Vỹ xua tay: “Chuyện của con nhỏ, chúng tôi cũng không can thiệp nhiều.
Nếu đã quay lại thì để hai đứa giao lưu với nhau là được.”
Triệu Thanh Thanh mừng rỡ vội vàng gật đầu: “Ngài nói đúng, nào nào Thanh Mây con mau nói chuyện với anh đi con.”
Nếu không chứng kiến cái liếc mắt cảnh cáo của bà ta, Trịnh Thanh Mây còn tin người mẹ này làm mọi thứ chỉ muốn tốt cho mình.
Khác với thái độ phản nghịch vừa rồi, Trịnh Thanh Mây bây giờ ngoan ngoãn vâng lời đến khó tin khiến Trịnh Hà Bân lẫn Triệu Thanh Thanh không khỏi nghi ngờ.
Người lớn hai bên ăn ý không xen vào cuộc trò chuyện của đôi trẻ.
Trịnh Thanh Mây chống cằm nhìn đối phương ánh mắt sáng ngời: “Gặp nhau lâu vậy rồi em vẫn chưa biết anh tên gì? Em là Thanh Mây còn anh?”
Đối phương nhỏ giọng, bỉu môi uất ức: “Mới gặp có vài phút cô lại chạy đi, vậy mà nói là lâu.
Người phụ nữ giả dối! Nể tình cô đẹp như vậy tôi đem cô về trưng đến khi nào chán sẽ trả thù cô sau.”
Trịnh Thanh Mây hứng thú nhoài người về trước: “Này! Tôi không có điếc nha anh tính trả thù tôi thế nào?”
Người đối diện tuy điển trai nhưng mái tóc dài che gần nửa mắt, kết hợp cùng biểu cảm khờ khạo khiến người ngoài không nỡ nhìn thẳng.
Anh ta cúi gằm mặt, hai bàn tay dưới gầm bàn xoắn chặt, môi mấp máy phát ra tiếng: “Lương Linh.”
Trịnh Thanh Mây sửng sốt vài giây sau đó bật cười: “À thì ra anh đang tái hiện lại hình ảnh sóng G à? G cũng không chậm bằng anh.”
Âm thanh cảnh cáo của Triệu Thanh Thanh rít qua kẽ răng: “Trịnh Thanh Mây!”
Bà ta quay sang nhìn hai vợ chồng Lương Thạc Vỹ thấy đối phương không lên tiếng đành ngậm ngùi nuốt cơn giận vào trong.
Đối phương ngờ nghệch không biết cô có ý gì.
Trịnh Thanh Mây càng coi trời bằng vung không để tâm ánh mắt sắc như dao của ai kia: “Anh có biết hôm nay tới đây làm gì không?”
Lương Linh lén nhìn mẹ mình rồi mới chậm chạp lên tiếng: “Xem mắt nàng dâu mới.”
Trịnh Thanh Mây vỡ lẽ: “Thì ra anh không phải sóng G.
Vậy anh nói xem nàng dâu mới của ai?”
Lương Linh ngẩng đầu tự tin lên tiếng: “Đương nhiên là của ta!”
Cô bật ngón tay cái khen ngợi khiến đối phương đắc ý: “Vậy anh cần nàng dâu mới làm gì?"
Hai bên gia đình cũng bị cô dẫn dắt theo, không hiểu cô muốn làm gì cũng không tiện chen ngang.
Lương Linh gãi đầu nghệch mặt ra, vài giây sau lại uất ức quay sang cầu cứu mẹ mình.
Thế nhưng Trịnh Thanh Mây không cho bà ta cơ hội lên tiếng: “Để tôi nói cho anh biết nhé! Nàng dâu mới sẽ đút cơm cho anh ăn, thay quần áo cho anh, kể chuyện cổ tích cho anh nghe trước khi đi ngủ.
Thì ra anh lớn vậy rồi còn cần người tự tay đút cơm.”
Đối phương đứng bật dậy vội vàng phản bác: “Ta không có! Cô nói bậy! Ta tự ăn cơm, tự thay quần áo, tự đi ngủ.”
Trịnh Thanh Mây gật đầu ngầm đồng ý: “Ngoài ra, nàng dâu mới còn phải làm một việc mà anh không tự làm được.”
Lương Linh không khỏi tò mò: “Làm gì? Cô đừng coi thường ta, ta đều có thể tự làm được.”
Trịnh Thanh Mây vờ ngạc nhiên: “Thật sao? Vậy anh có tự trói anh lại, nhốt anh vô tủ khóa trái, bỏ đói anh, đánh đập anh, khiến anh có kêu rách cổ họng cũng không ai nghe không?”
Không chỉ riêng Lương Linh, vợ chồng Lương Thạc Vỹ nghe vậy không khỏi rùng mình, lòng thầm liên tưởng đến sở thích bệnh hoạn của cô gái nhỏ đối diện, lại nghĩ đến tương lai đứa con trai yếu ớt này của mình, đồng loạt nuốt nước bọt.
Định Lệ lên tiếng cắt ngang: “Cũng đã trễ rồi, con trai tôi đã đến giờ đi ngủ.
Chúng tôi không thể ở đây lâu được.”
Vừa dứt lời, Lương Linh òa lên khóc, thân cao mét tám lại ôm chặt lấy người phụ nữ bên cạnh, hình ảnh này thật cay mắt.
Anh ta lắc đầu la hét: “A! Con không muốn nàng dâu mới.
Con muốn về! Con muốn về! Cô ta là mụ phù thủy độc ác! A!”
Trịnh Hà Bân hớt hải chắn đường đi: “Sao lại vậy? Ngài và phu nhân dùng bữa xong hẳn về.”
Lương Thạc Vỹ cười khẩy: “Ông dạy dỗ đứa con gái tốt thật đấy! Khiến tôi phải lau mắt mà nhìn!”
Nói rồi, ông ta trong cơn giận dữ đẩy đối phương qua một bên, dắt tay vợ và con rời khỏi.
Trịnh Hà Bân chưa bao giờ mất mặt đến vậy, ông ta quay sang nhìn kẻ gây ra lỗi đang thoải mái dùng bữa: “Mày không biết nhục hả? Mày có biết mày vừa gây ra chuyện gì không? Mày đi ra xin lỗi mấy người đó cho tao?”
Trịnh Thanh Mây thong thả lau miệng, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Liên quan gì đến con? Con chỉ làm theo lời ba nói.
Chuyện thành hay không ảnh hưởng gì đến con? Tại sao con phải quan tâm?”
Triệu Thanh Thanh lại bình tĩnh đến bất ngờ quay sang nói với chồng mình: “Ông đuổi phục vụ đi rồi đóng cửa lại.
Tôi cần tâm sự với con bé.”
Trịnh Hà Bân biết bà định làm gì thấp giọng thủ thỉ vào tai bà: “Bà nhớ có chừng mực, đừng làm ra mạng người.”
Nói rồi ông ta bước ra ngoài, tiện tay khóa trái cửa lại.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trịnh Thanh Mây, trán cô đổ đầy mồ hôi hột, nội tâm nhắc nhở cô hãy rời khỏi căn phòng này, nhưng chân như đổ chị cứ mãi đứng một chỗ.
Giọng cô run rẩy khó kiểm soát: “Mẹ… Mẹ tính làm gì?”
Triệu Thanh Thanh không sợ cô bỏ trốn, bà ta ung dung rót rượu vào ly, chất lỏng màu đỏ sóng sánh lắc lư trong cốc thủy tinh trong suốt.
Hình ảnh vốn tươi đẹp và lãng mạn nay lại quỷ dị đến rợn người.
Triệu Thanh Thanh ngửa đầu uống cạn, sự lý trí ban đầu giờ đây đã bị dáng vẻ điên cuồng của bà ta thay thế.
Ly thủy tinh bị đối phương đập nát, vỡ thành từng mảnh văng xuống sàn nhà.
Triệu Thanh Thanh khom người nhặt một trong số chúng lên nở nụ cười quỷ dị: “Con biết mẹ thích hội họa.
Lâu rồi không có thời gian làm việc mình yêu thích.
Con nghĩ mẹ nên vẽ gì? Chân dung? Hay tranh sơn thủy? Con gái ngoan con biết con phải làm gì mà.”
Trịnh Thanh Mây đỏ mắt bàn tay nhỏ nhắn siết chặt chiếc váy trên người mình, khắp người cô run bần bật, nhưng vẫn cố hết sức chạy về phía cửa, vội vàng cầu cứu: “Có ai ngoài đó không? Mở cửa đi mà! Có ai không? Làm ơn! Làm ơn giúp tôi!”
Mặc cho cô gái nhỏ có la hét cỡ nào, bên ngoài vẫn không chút động tĩnh.
Người phụ nữ điên kia ngày một sát lại gần, mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay bà ta đến rỉ máu, nhưng người trong cuộc như chẳng hề hấn gì: “Nào con gái! Lại đây! Bức tranh lần trước trên lưng con đã mờ rồi, để mẹ vẽ bức khác đảm bảo lần này nhất định không tồi.”
Bên trong tiếng gào thét kêu cứu kéo mãi không dứt, giọng rên rỉ thống khổ của thiếu nữ kết hợp cùng âm thanh do mảnh vỡ rạch lên da thịt phát ra khiến lòng người không khỏi quặng thắt.
Ấy thế mà, người bên ngoài không chút hề hấn, thỉnh thoảng còn nghe vài cuộc gọi xử lý chuyện công việc, xong lại trở về đứng trước cửa canh giữ không cho phép một ai lại gần.
Giữa đêm, còi xe cấp cứu vang lên ngay bên trong nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố.
Nhìn căn phòng đẫm máu, cùng cô gái thoi thóp được bế lên cán cứu thương, dạ dày những người có mặt ở đây không khỏi cuộn trào, cố ngăn cảm giác buồn nôn ngay tại chỗ.
Dù vậy ai cũng đồng loạt ngậm chặt miệng không dám tiết lộ nửa điều ra ngoài.
Thầm nghĩ giới thượng lưu thật phức tạp, sinh ra trong một gia đình bình thường như họ có khi còn may mắn hơn..