Triệu Thanh Thanh bĩu môi, quay trở về dáng vẻ nghiêm túc: “Thôi được rồi! Tôi muốn quyền khai thác mảnh đất khu đô thị mới của thành phố B.”
Hứa Đình cười khẩy: “Cô đang kể chuyện cười hửm? Quyền khai thác? Chẳng phải đấu thầu là được sao? Tôi lấy đâu ra quyền quyết định giao nó cho ai?”
Triệu Thanh Thanh bật cười: “Một người quyền cao chức trọng như anh lại hỏi tôi câu đó? Anh hiểu ý tôi mà.
Chính là phía các người từ bỏ đấu thầu.”
Hứa Đình nhếch môi: “Cô xem thường những người khác quá rồi đấy.
Những người có tư cách đấu thầu mảnh đất này cũng chẳng thua kém chồng cô.
Cô lấy đâu ra cái tự tin đó?"
Triệu Thanh Thanh cau mày: “Tôi tự có cách.
Không cần anh quản.
Vậy là? Anh đồng ý?”
Hứa Đình mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc.
Sau khi thuần thục rít một hơi dài rồi phả khói ra ngoài, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Cô vẫn giỏi tự biên tự diễn như ngày nào! Vẫn câu hỏi trước, cô lấy đâu ra cái tự tin đó?”
Triệu Thanh Thanh tỏ vẻ chán ghét mùi thuốc ra mặt, nhưng vẫn nhẫn nhịn không mắng chửi đối phương: “Nếu chúng tôi bỏ ra % lợi tức sau khi khai thác mảnh đất đó thì sao?”
Bàn tay đang gõ từng nhịp trên vô lăng của ông bất giác khựng lại: “Các người chịu chi thật đấy! Xem ra mảnh đất này đem lại cho cô món hời không nhỏ.
Vậy tôi… càng không đồng ý.”
Bà ta giận dữ chỉ thẳng mặt đối phương: “Anh… Đừng có được voi đòi tiên! Lòng tham của anh sâu quá rồi đấy.
Làm người nên biết đủ!”
Hứa Đình lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi nghĩ cô hiểu phần nào tính cách của tôi, xem ra tôi quá xem trọng cô rồi.”
Triệu Thanh Thanh bấu chặt tay vào đệm ghế, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ trước mặt con cáo già này.
Một lát sau, không biết nghĩ tới chuyện gì, bà ta phút chốc thay đổi tự tin hơn hẳn: “Tôi nghe nói anh sắp tới ngày tranh cử? Anh nói xem, một gia tộc chỉ luôn nấp sau cái bóng của Mạc gia, liệu có lập nên kỳ tích không?”
Hứa Đình bị chọc trúng chỗ đau, không hề báo trước dồn lực tát vào mặt Triệu Thanh Thanh.
Mặt bà ta chỉ vài giây sau đã sưng vù như bánh bao nhân thịt, nước mắt sinh lý cứ thế chảy ra.
Triệu Thanh Thanh sững sờ ôm má, há hốc mồm chẳng biết nói gì.
Hứa Đình trợn trắng mắt: “Mày đang uy hiếp tao? Một con điếm tìm mọi cách để bò lên giường tao như mày lấy gì để uy hiếp tao?”
Triệu Thanh Thanh ngửa đầu cười lớn, khóe môi bật máu khiến biểu cảm của bà ta trông hết sức quỷ dị: “Mày có nằm mơ cũng không ngờ, chỉ cần một ngày tao còn sống, tao vẫn có cách khiến mày thân bại danh liệt, bị người dân cả nước phỉ nhổ, kẻ thù khinh khi, gia tộc ruồng bỏ.”
Hứa Đình khóa cửa xe giẫm mạnh chân ga, lái xe với tốc độ chưa từng có chạy về hướng đường cao tốc.
Triệu Thanh Thanh đến giờ mới bắt đầu hoảng hốt, không buồn để ý đến hình tượng, la hét như điên như dại: “Mày làm gì đó! Thả tao xuống ngay! Mau thả tao xuống ngay! Tao sẽ kiện mày, nhất định sẽ kiện mày tội mưu sát.
Thả tao xuống, thằng chó!”
Mặc kệ tiếng la hét thất thanh của bà ta, Hứa Đình vẫn có xu hướng tăng tốc.
Hơn một tiếng trôi qua, Triệu Thanh Thanh như sống trong địa ngục, bị Hứa Đình dày vò đến không ra hình dạng.
Mà kẻ tội đồ lại nở nụ cười khinh miệt: “Không phải mày chán sống sao? Tao giúp mày hoàn thành tâm nguyện.”
Mệt mỏi trôi qua, cả thể xác lẫn tinh thần Triệu Thanh Thanh như chết lặng, thế nhưng trong ánh mắt lại cháy lên nhiệt huyết báo thù: “Cũng được thôi.
Đợi đến lúc cả hai chúng ta bỏ mạng, mày cũng mãi mãi không biết bí mật về con gái mày.”
“Kéttttttttttttttttttt!”
Xe thắng gấp ma sát với mặt đường tạo ra tia lửa điện, các xe nối đuôi theo sau cũng vì né tránh mà khiến con đường cao tốc thành phố B lại có ngày kẹt cứng.
Hứa Đình không quan tâm nhiều như vậy, hai chữ con gái cứ thế đánh thẳng vào tim ông ta.
Ông ta nhất thời không kiềm chế nổi, quay sang bóp cổ đối phương: “Ý mày là sao? Mày còn có chuyện gì giấu tao nữa? Đời này tao chỉ có một đứa con trai duy nhất! Thằng bé là Hứa Định Kiên!”
Triệu Thanh Thanh dùng hết sức lực kéo tay ông ta ra, ngay sau đó ôm cổ ho sặc sụa.
Thế nhưng, vừa thoát chết trong gang tất bà ta vẫn chứng nào tật nấy, cứ như điếc không sợ súng: “Nếu hai đứa con trai và con gái ruột của ông kết hôn với nhau sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sẽ vui lắm đây, trở thành đề tài bàn tán cho giới quan chức, thượng lưu trong những buổi trà chiều.”
Hứa Đình nắm tóc Triệu Thanh Thanh: “Mày đang nói điên nói khùng gì đó?”
Dứt lời, ông ta rút súng ra dí sát đầu đối phương: “Nói mau! Ý mày là sao? Nếu nói sai sự thật nửa lời, hôm nay là ngày giỗ của mày!”
Triệu Thanh Thanh chẳng những không bị dọa sợ, ngược lại còn cả gan khiêu khích đối phương: “Bắn đi, bắn chết mẹ của con mày đi!”
Hứa Đình sững sờ, giọng nói dường như cũng đang run rẩy theo đáy lòng đang dậy sóng của ông ta: “Ý mày là?”
Triệu Thanh Thanh bật khóc, chốc lát lại ngửa đầu cười: “Đúng vậy! Con gái ruột của tao chính là con của mày! Là chị em cùng cha khác mẹ với Hứa Định Kiên! Mày nghe rõ chưa?”.