Thời tiết ngày hạ luôn oi bức như vậy, mặt trời chói chang khiến lòng người bất giác thiếu kiên nhẫn.
Cậu bé mười tuổi ánh mắt dại ra chứng kiến hết thảy bạn bè được ba mẹ sốt sắng đón tan trường.
Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán nhỏ trắng đến phát sáng, vài giọt rơi xuống cổ rồi chậm rãi lăn trên áo đồng phục.
Đến khi không còn một ai ngoài bác bảo vệ gác cổng và mình, đôi mắt vốn sáng bừng phút chốc lại đỏ lên, hơi nước mờ ảo quấn quanh che khuất vẻ long lanh vốn có.
Cậu bé vẫn bường bỉnh ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Cậu di chuyển đến sát gần bờ tường, ôm gối thu mình tựa vào vách, càng khiến bóng dáng ấy thêm nhỏ bé giữa cổng trường rộng lớn.
Thoáng chốc, Đinh Quang Lưu mơ mơ màng màng thiếp đi, dần chìm vào giấc ngủ.
Cậu bé dường như mơ một giấc mơ thật dài, thật ấm áp, khóe miệng bất giác cong lên.
Đợi đến khi giật mình tỉnh giấc, vẫn không một ai đến đón cậu bé trở về.
Đinh Quang Lưu đứng dậy nhưng do ngồi quá lâu một tư thế, đôi chân tê dại khiến cậu ngã khuỵu.
Thấy hai chân dần tan đi cảm giác khó chịu ban đầu, Đinh Quang Lưu mới lần nữa đứng lên.
Cậu nhớ lời mẹ dặn không đeo cặp trên vai, bởi xương còn non yếu dễ bị gù lưng sau này.
Vì vậy, cậu bé lôi cặp sách nặng trịch, bước lê trên vỉa hè tìm đường trở về nhà.
Cậu thoáng nghĩ có Lân Nhi đi cùng thì tốt quá, nhưng tiếc là cô bé phải về ngoại một tuần mới trở lại.
Thế rồi trong lòng Đinh Quang Lưu thầm oán trách mẹ: Sao hôm nay mẹ lại không đến đón mình? Mẹ có phải hết thương mình rồi không?
Mếu máo suốt dọc đường, hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cậu cũng về tới nhà.
Đinh Quang Lưu dự định về nhà sẽ dỗi mẹ thật lâu, kể mẹ nghe những con chó lớn bên đường đáng sợ như thế nào, hàm răng nó sắc bén ra sao.
Thế nhưng phòng khách trống rỗng khiến cậu bé đang trong cơn tức giận phải ỉu xìu vì không có ai để trút.
Đôi mắt vì tủi thân mà ầng ậng nước, một lát sau mới nhớ ra lấy điện thoại bàn gọi cho mẹ.
Âm thanh phát ra từ lầu một khiến cậu bé thoáng mừng rỡ.
Trong cái đầu nhỏ thầm nghĩ mẹ lại lười biếng ngủ quên nữa rồi, lần này cậu bé sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà nữa đâu.
Nghĩ vậy, nhưng bước chân vội vàng tiến lên lầu đã bán đứng cậu ấy.
Tiếng chuông di động cũng mỗi lúc một lớn.
Cửa phòng vẫn còn chưa đóng kín lộ ra một khe hở.
Cậu bé bĩu môi: Mẹ lúc nào cũng la mình không chịu đóng cửa đàng hoàng, mẹ cũng vậy chứ khác gì con đâu.
Đinh Quang Lưu đẩy cửa phòng ngủ, theo bản năng nhìn về chiếc giường trống trải.
Cậu bé thoáng hụt hẫng.
Thế nhưng thứ gì đó đang lắc lư chợt thu hút cậu ấy.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Đồng tử phóng to đến cực đại, tiếng thét như muốn xuyên thủng màn nhĩ.
Sợi dây thừng dài vắt lên trên chiếc đèn huỳnh quang đã tắt, siết chặt cổ người phụ nữ xinh đẹp mặc váy ngủ màu tím.
Khuôn mặt bà ta trắng bệch, miệng mở to hết cỡ.
Đôi mắt không hề có dấu hiệu khép lại.
Một tay bà ấy níu lấy sợi dây đã in một vệt tím trên chiếc cổ trắng nõn.
Tay còn lại bóp chặt đầu con gấu bông màu nâu.
Đôi chân bà buông thõng giữa không trung.
Cửa sổ đang mở, ánh nắng mặt trời tựa như tác nhân phóng đại mỗi một giác quan ghê rợn trên mặt bà.
Cảnh tượng ấy tựa như một thướt phim bị ấn nút tạm dừng.
Chỉ khi một làn gió nhẹ thổi qua mang theo cái nắng hanh khô làm góc váy bà bay lên, người ta mới nhận ra sự thật ngay trước mắt.
Sau một tiếng hét kinh hoàng cậu bé ngất lịm đi.
Đợi đến khi Đinh Quang Lực phát hiện ra hai người họ đã là giờ tối cùng ngày.
Ông ấy gần như chết lặng chứng kiến gia đình hạnh phúc mà mình luôn tự hào dần sụp đổ.
Người lúc nào cũng quay cuồng trong công việc, bỏ mặc gia đình vợ con như Đinh Quang Lực, hiếm khi nghỉ phép dài ngày như hôm nay, duy nhất trong đám tang vợ mình.
Đúng là chuyện nực cười.
Ông ta không khóc, nhưng lạ thay đứa con mười tuổi của ông cũng chưa một lần rơi lệ kể từ khi mẹ mất.
Tiếng hét kia là âm thanh duy nhất cậu bé phát ra trong suốt nhiều năm sau đó.
Cậu nhóc vốn ngoan ngoãn, hiếu động nay lại như một đứa trẻ câm, đứng bất động trước linh đường, ánh mắt dán chặt vào quan tài.
Cậu bé không khóc, không náo, cũng không một biểu cảm dư thừa chứng kiến hết thảy.
Dường như tâm trí của Đinh Quang Lưu mãi dừng lại ngay khoảnh khắc chứng kiến mẹ tự sát trước mặt mình.
Cậu bé còn ngoan hơn cả ngày thường, nghe lời người lớn ăn uống, ngủ nghỉ khoa học.
Thế nhưng mỗi đêm nằm lên giường, nhắm mắt lại là cảnh tượng đau lòng ngày đó bất giác hiện lên.
Đôi mắt mở lớn mờ sương nhìn chằm chằm trần nhà suốt nhiều đêm liền.
Lân Nhi nghe tin tức tốc được ba mẹ đưa về trong đêm, cô bé còn nhỏ tuổi cũng chẳng biết nói gì để an ủi đối phương.
Cậu đứng cô đứng, cậu ngồi cô ngồi, cậu đi ngủ cô kê giường ngủ nằm bên cạnh cậu ấy, gần như theo sát cậu bé, cùng cậu ấy trải qua quãng thời gian địa ngục này.
Nhiều lúc cô bé muốn giúp bạn mình lau nước mắt nhưng biết làm sao được, cậu nhóc này lại bướng bỉnh không chịu khóc.
Một đứa trẻ mười tuổi có thể không thấu hiểu hết nỗi đau của việc mất đi người thân, nhưng chúng biết mẹ sẽ không còn đưa chúng đến trường, không còn kể chuyện đưa chúng vào giấc ngủ, không còn la mắng mỗi khi chúng làm sai, cũng không cấm chúng xem phim hoạt hình vào đêm muộn.
Đáng lý chúng phải buồn, nhưng không hiểu sao lại cứ trống trải như hiện tại.
Một đứa trẻ như chúng không cách nào hiểu được
Giaỉ quyết xong hậu sự, Đinh Quang Lực tìm cho cậu bé một bác sĩ tâm lý.
Thời gian đúng thật có thể khiến vết thương lòng nguôi ngoai.
Đinh Quang Lưu đã trở lại dáng vẻ như trước kia, hay nói đúng hơn là thêm chút phản nghịch, chút hiếu thắng của một đứa trẻ mất đi tình thương.
Thế nhưng, từ đây về sau, con gấu bông mà mẹ cậu bé trước khi chết đã níu chặt, hay thậm chí là mọi thú nhồi bông trên đời này đều là nỗi ám ảnh kinh hoàng của Đinh Quang Lưu..