Mùa thu luôn luôn đến với thành phố A một cách chậm rãi như vậy, nhưng một khi nó đến liền khiến người ta cảm thấy vắng lặng tiêu điều, giống như mùa thu mười năm trước, mùa đông còn chưa đến đã có cảm giác ngoài trời rét cắt da cắt thịt.
Lương Cẩn dắt con gái đi trên đường, lòng bỗng sinh ra một nỗi đau thương. Trước đây tại sao cố tình phải đến thành phố này, hợp đồng với Dịch Khiêm có thể giao cho người khác làm. Hợp đồng chưa hoàn thiện căn bản không phải là lý do, huống hồ Dịch Khiêm cũng không phải loại người dễ hợp tác, bản hợp đồng lúc đó chiếm một món hời từ gã. Nhưng gã không buông xuống được, sau vụ tai nạn đó gã nói gã sẽ không từ bỏ, nhưng gã có thể làm gì đây? Người đó vẫn không chịu ngoảnh lại nhìn gã lấy một lần. Bàn tay vươn ra nắm lấy mãi mãi chỉ là hư không. Ở lại thành phố này bao nhiêu năm, vẫn thường đi thăm dò cuộc sống của hắn theo thói quen, không muốn thấy hắn hạnh phúc bên người khác, lại không nhịn được muốn xem hắn sống có tốt hay không. Nhìn hắn được Long Hoằng Văn cung phụng, nét mặt băng giá biến mất, nụ cười ngày càng nhiều hơn. Nhìn hắn kết thúc tháng ngày lang bạt trước đây, làm hiệu đính tại một tòa soạn ở thành phố A, ổn định cuộc sống. Nhìn những tác phẩm của hắn lấy lại sự sáng sủa thời thiếu niên… Trong lòng vừa vui vẻ lại vừa nhức nhối. Nhìn mãi nhìn mãi, không kìm được lại cố trụ lại, lưu luyến liền một mạch hơn mười năm trời.
Tình yêu mãnh liệt nhất của cuộc đời bỏ ra vào thời điểm bản thân còn trẻ người non dạ, lại không có cơ hội thu hồi. Gã ngoảnh lại nhìn con đường đã đi qua, trong lòng có tiếc nuối và hối hận, nếu trước đây gã dùng một phương thức khác, liệu kết quả có khác đi không? Thỉnh thoảng gã cũng tự hỏi, nếu như được làm lại lần nữa thì mọi chuyện sẽ ra sao? Nhưng cuộc đời không có nếu như, con đường đã đi qua không cách nào thay đổi. Gã cười tự giễu, đến nằm mơ gã cũng muốn thoát khỏi cuộc sống bị kẻ khác sắp đặt, cuối cùng bản thân lại chạy về để sống cuộc sống đó. Nghe theo sự sắp đặt cưới một cô gái nhà giàu mình không quen, sau đó duy trì một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo vô vị mãi đến khi đối phương không chịu đựng nổi… Lần phản nghịch duy nhất của gã đó là đến thành phố này, khăng khăng muốn ở lại, cố thủ tại đây không chịu rời đi, cho dù đây từng là một thành phố đầy đau thương…
Tay bị lắc lắc, cúi đầu nhìn, con gái tủi thân bĩu môi làm nũng: “Ba không quan tâm con gì cả ~”
Thì ra con gái kéo gã đòi mua búp bê, gã ngồi xuống trìu mến hỏi: “Tư Thụy thích con búp bê nào?”
Cô bé vươn tay chỉ con Doraemon bên trong nói: “Ba ơi ba ơi, con muốn mèo máy! Có túi thần kỳ của nó con có thể muốn gì được nấy nha ~”
Lương Cẩn cười bất đắc dĩ: “Vậy Tiểu Tư Thụy muốn gì nào? Ba cũng có thể cho con mà!”
Cô bé nghiêng đầu: “Cái gì cũng được thật sao?”
Lương Cẩn yêu thương xoa đầu con gái nói: “Thật.”
Cô bé mỉm cười vui sướng, sau đó cúi đầu đếm ngón tay cân nhắc: “Con muốn ngày nào cũng được ăn kẹo que, muốn có người làm bài tập cho con mỗi ngày, với cả, với cả nếu có người đi học thay con nữa thì càng tốt…”
Lương Cẩn nghẹn lời: “Bảo bối này, cái gì cũng có người làm cho con rồi, vậy con làm cái gì đây?”
Cô bé nghiêng đầu: “Con… Con ăn cơm trò chuyện với ba nè ~”
Lương Cẩn xoa đầu con gái nói: “Được rồi, ba con không có bản lĩnh cao cường như vậy, vẫn phải mua mèo máy cho con thôi, xem nó có thể thực hiện cho con không!”
Lương Cẩn đành ôm con gái mua đồ chơi cho cô bé. Cô con gái này là gã tìm người mang thai hộ, một là vì vợ cũ không muốn chịu khổ, gã cũng không ép buộc; hai là vì gã lãnh cảm, vợ cũ từng nhiều lần đề nghị đi trị liệu, nhưng gã không tiếp thu, bởi gã biết mình không có vấn đề, mỗi lần nghĩ đến người đó gã đều bình thường đến mức không bình thường hơn, chẳng qua là vấn đề tâm lý mà thôi. Vì vậy khi vợ cũ đề nghị ly hôn, gã không phản đối. Vợ cũ không muốn nuôi con gã liền nuôi bên người, gã không nghiêm khắc với con cái như cha và ông, gã luôn hy vọng nó có thể sống tự do, giống như người nọ đã từng…
Mua đồ chơi xong, con gái yêu thích ôm chặt trong lòng, rồi bỗng hưng phấn chỉ về phía trước nói: “Ba ơi ba, chú kia đẹp trai hơn cả ba kìa!”
Lương Cẩn nhìn theo hướng tay con gái, sững người – Là Lâm Giai Thụy đã lâu không gặp. Người nọ đeo máy ảnh trước ngực, đang chậm rãi tản bộ trên đường, hình như đang tìm cảnh để chụp. Mặc dù Lương Cẩn hay quan tâm đến cuộc sống của hắn, nhưng đúng là đã lâu không gặp. Trong lòng Lương Cẩn trào dâng nỗi xót xa và kích động vô cùng. Tiến lên chào hỏi, hay quay người bỏ đi đây?
Thân thể đã không đợi lý trí quyết định, chủ động ôm con gái đi tới, giơ tay lên vẫy vẫy.
Lâm Giai Thụy trông thấy gã cũng ngẩn người, sau đó mỉm cười nhìn con gái trong lòng gã nói: “Hi, lâu rồi không gặp, nghe nói anh có con gái lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Nói rồi liền tháo máy ảnh từ trên cổ xuống: “Lần đầu gặp cháu, chú đi tay không thì không hay, đây coi như quà gặp mặt nhé!”
Lương Cẩn định từ chối, Lâm Giai Thụy lại khoát khoát tay. Mười mấy năm trôi qua, quá khứ đã sớm phai nhạt, mấy năm nay biết Lương Cẩn cũng ở thành phố này, Long Hoằng Văn từng lo gần chết, nhưng Lâm Giai Thụy không để ý. Chuyện năm đó đã trôi xa, có ai hồi trẻ không phạm sai lầm? Hơn nữa trong khoảng trời thanh xuân của mình, Lương Cẩn cũng coi như một trong những số ít bạn bè của hắn. Nhiều năm sau gặp lại chào hỏi thì có thể, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Cô bé nhận lấy chiếc máy ảnh, thích thú vô cùng, sờ chỗ nọ ấn chỗ kia. Lâm Giai Thụy thấy cô bé thích cũng rất vui vẻ, liền đề nghị đi ăn cùng nhau, sau đó vừa đi vừa dạy cô bé cách chụp ảnh.
Lương Cẩn cầm balo giúp Lâm Giai Thụy đi theo sau nhìn người đang vui vẻ trò chuyện cùng con gái mình, trong lòng nảy sinh niềm thỏa mãn. Trở về thành phố này quả nhiên là quyết định đúng đắn, ít nhất có thể tình cờ gặp nhau như thế này…
Trước đây con gái chưa từng chăm chú nghe giảng như vậy, hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Giai Thụy, có thể thấy cô bé rất thích hắn. Lương Cẩn mỉm cười, quả nhiên là cha con một lòng sao, ngay cả ý thích cũng giống nhau đến vậy.
Mọi người ăn ở một nhà hàng không tệ, đặc sản của thành phố A là hải sản. Ở đây lâu, dần dần cũng thấy hơi thích ăn mấy thứ hải sản này. Lương Cẩn tưởng Lâm Giai Thụy ở thành phố A lâu rồi, thói quen ăn uống cũng thay đổi. Không ngờ hắn vẫn không hứng thú lắm với hải sản, Lương Cẩn hối hận xanh cả ruột.
Ăn được một lúc, chuông điện thoại của Lâm Giai Thụy vang lên. Chắc là Long Hoằng Văn rồi, khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Lương Cẩn ngây ngẩn, người này rõ ràng đã ngoài bốn mươi, vậy mà trông vẫn rất trẻ, cười lên vẫn đẹp như mười năm trước…
Không lâu sau Long Hoằng Văn đã xuất hiện trong nhà hàng, thấy đồ ăn trên bàn liền trừng mắt nhìn Lương Cẩn, sau đó lo lắng kiểm tra Lâm Giai Thụy, chỉ sợ hắn lại bị làm sao.
Lương Cẩn ghen ghét nhìn anh, nhưng có mặt Lâm Giai Thụy gã cũng không tiện nói gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn Long Hoằng Văn kéo Lâm Giai Thụy dậy nói về nhà ăn cơm, Lâm Giai Thụy áy náy nhìn cô nhóc mỉm cười, sau đó đi theo Long Hoằng Văn!
Cô nhóc vốn đang ăn rất vui vẻ, thấy chú phải đi liền không hài lòng. Nó ném thìa, bĩu môi như sắp khóc. Nhưng Lâm Giai Thụy đã ra đến cửa rồi, cô bé chỉ có thể oán giận với ba mình: “Ba ơi, cái chú mới đến kia thật đáng ghét, dắt chú Lâm đi rồi ~”
Lương Cẩn cười bất đắc dĩ, ôm con gái ra quầy thanh toán, vừa nói với nó: “Lần sau lại tìm chú Lâm chơi được không?”
Cô bé vẫn bĩu môi nhưng vẫn đồng ý. Như vậy mình có thể gặp lại hắn rồi, mặc dù chắc chắc sẽ bị Long Hoằng Văn ghét, nhưng vậy thì sao chứ, hắn đã chiếm được thứ mình vĩnh viễn không có được, lượn lờ xung quanh hắn để nhắc nhở hắn biết quý trọng, nếu không sơ sảy một chút thôi là sẽ đánh mất người đó giống như mình…
Lương Cẩn ôm con gái, trên đường lái xe về nhà, nhìn đường bắt đầu lên đèn, thầm nghĩ, thành phố đã, đang và mãi là thành phố đau thương này, chỉ cần có anh, dù trái tim tôi mỗi ngày đều như bị chiên trong chảo dầu cũng vẫn sẽ ở lại…
[Đây chính là kết cục cuối cùng của Lương Cẩn, kết hôn theo chỉ định của ông cha, sau đó ly hôn, cô con gái và Lâm Giai Thụy mãi mãi không có được là nơi gửi gắm lớn nhất của gã. Lương Cẩn sống ở thành phố A cùng Tiểu Thụy, thường xuyên để ý đến cuộc sống của hắn nhưng không thể tới gần… Có lẽ nhìn người yêu thương hạnh phúc dần trở thành một thói quen, nhưng hạnh phúc của người thương lại không đến từ gã cũng trở thành tiếc nuối và hối hận vĩnh viễn của gã…]
Hết Phiên ngoại