An Chí Hằng sắc mặt trắng bệch, thế nhưng cũng có chút nhẹ nhõm thoải mái, trong lòng anh thực sự rất vui. Tảng đá đè trong tim bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã được dời đi mất, nỗi đau bị dời đi chẳng đáng là gì. Chỉ còn lại phía trước là ánh sáng. Anh mỉm cười nhìn Lữ Triết Minh, giống như có gì đó cần nói, nhưng lại ngại ngùng đứng ở cửa, bộ dạng định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng khiến cho Lâm Giai Thụy bật cười. An Chí Hằng hung hăng trừng mắt với Lâm Giai Thụy, cuối cùng bước vào cửa.
Sau khi bước vào rồi, An Chí Hằng ngồi bên cạnh Lữ Triết Minh, rõ ràng có điều cần nói, nhưng cứ ậm ừ không nói ra được. Dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó đó khiến cho Lữ Triết Minh cũng không kiềm được mà hỏi: “A Hằng? Có chuyện gì sao?” An Chí Hằng lại hung hăng trừng mắt với Lâm Giai Thụy, ánh mắt như muốn trách hắn không thức thời cứ ở đây làm kỳ đà. Lâm Giai Thụy cười thầm trong bụng cũng đủ rồi, cuối cùng giơ tay đầu hàng, trêu đùa Lữ Triết Minh nói: “A Triết à, nhìn đi, trúc mã của cậu thấy tôi không thuận mắt. Tôi đi đây, mất công lát nữa lại bị sét đánh. Tôi sợ lắm rồi nha… Hahaha” nói xong lại cười rồi đi vào bên trong. Cái gã trúc mã của A Triết thật thú vị, trên mặt viết rõ mấy chữ “tôi muốn bày tỏ, cậu mau tránh ra”, biểu tình thực sự buồn cười quá rồi, haha…
Lữ Triết Minh bất đắc dĩ nhìn hành động của hai con người ấu trĩ này, biết rằng An Chí Hằng thật sự có lời muốn nói với mình thế nên cũng không để bụng, có điều sau khi nhìn thấy bóng Lâm Giai Thụy bước vào phòng ngủ rốt cuộc cũng nhịn không được mà nổi giận: “Cậu vậy mà dám chạy vào phòng ngủ lười biếng hả? Đi! Tối nay tôi muốn ăn sườn heo xào chua ngọt, chỉ ăn món cậu làm!” Bóng người đó sau cùng đành phải buồn buồn tủi tủi bước vào bếp.
An Chí Hằng thấy bớt đi được ngọn đèn mấy vạn vôn kia cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Chỉ là không biết nên mở miệng thế nào. Làm sao để nói với đối phương mình đã thầm yêu cậu ấy nhiều năm? Làm sao nói với cậu ấy lần này anh đã quyết định sẽ thành thật đối diện với lòng mình, đã quyết dốc toàn lực định nói rõ với cậu? Làm sao để mở miệng nói ra những năm qua bản thân không giây phút nào không bị thương nhớ dày vò, cùng với nỗi hối hận đến tận đáy lòng và sự đấu tranh thống khổ?
Anh nhìn người trước mặt đang nhìn mình chằm chằm chờ mình mở miệng, bỗng dưng cảm thấy miệng lưỡi khô đắng. Thời khắc bày tỏ thật sự đã đến rồi, vậy mà đầu óc anh lại trống rỗng. Trước mặt là người mình ngày nhớ đêm mong, cặp mắt hoa đào quen thuộc đang chuyên chú nhìn mình, như có ảo giác rằng cậu ấy đang yêu mình say đắm. An Chí Hằng cảm giác như trước mắt là một mảng sương mù, duy chỉ có khuôn mặt người trước mặt là hoàn toàn rõ rệt. Đầu óc anh nóng lên, bất chấp tất cả mà nhào tới cắn lấy môi đối phương mà ngặm cắn không buông.
Lữ Triết Minh bị đụng ngã bất ngờ không kịp chuẩn bị, đầu tiên là sửng sốt nghĩ thầm: “Không thể nào, lời thằng nhóc Lâm nói là thật…” sau đó đẩy ra nhưng lại đẩy không được, người bên trên không biết lấy sức mạnh từ đâu, đánh cũng đánh không được, đây là người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nếu anh ta thật sự ấp ủ trong lòng tâm tình này, mình phải ngăn cản thế nào phải từ chối ra sao? Chỉ đành nằm yên mặc cho người bên trên mạnh mẽ hôn lấy. Cảm xúc mãnh liệt kia dường như cũng truyền đến tứ chi của hắn, khiến cho hắn run lên nhè nhẹ. Hắn chưa từng nhận qua tình cảm mạnh mẽ đến nhường này, nhưng hắn vẫn có thể kề sát người bên trên mà cảm nhận được sự dứt khoát đánh cược tất cả cũng không quay đầu, cũng không rõ anh ở một nơi nào đó trong một khoảng thời gian nào đó đã từng phải tuyệt vọng đấu tranh đến thế nào, Triết Minh âm thầm thở dài, vẫn dùng sức đẩy anh ra.
Lúc này đôi môi đã bị cắn đến sưng đỏ, vô cùng thê thảm, người này cơ bản có thể nói là chẳng có kĩ thuật hôn gì cả, chỉ biết một mực mạnh mẽ bắt lấy ngang nhiên cướp đi, như thể ngay cả cơ hội để người khác thở cũng phải cướp đoạt, lát nữa thế nào cũng bị thẳng nhóc Lâm chế nhạo.
Lữ Triết Minh ngồi xuống, xoa xoa môi, nhìn về phía người trước mặt, chỉ thấy ánh mắt của anh ửng đỏ, như thể sắp khóc thành tiếng. An Chí Hằng cắn cắn môi, cuối cùng cũng nói ra: “A Triết, tôi đã công khai với mẹ rồi, mẹ đã đuổi tôi đi… cậu, có thể vui lòng cho tôi ở lại một thời gian không? Tôi tìm được nhà ở sẽ chuyển đi… Cậu đừng ghét tôi… Từ cao trung tôi đã bắt đầu thích cậu rồi…”
Lữ Triết Minh nhíu nhíu mày: “A Hằng, cậu đừng đùa nữa được không? Hồi đại học cậu còn tìm bạn gái, còn mang đến khoe với tôi cậu quên rồi hả? Cậu công khai? Cậu như vậy có từng nghĩ qua cảm nhận của bác gái? Cậu bày tỏ với tôi có từng nghĩ đến tôi chỉ xem cậu là bạn, hoàn toàn không hề nghĩ sẽ có ngày hôm nay, sau này sống cùng nhau chỉ thêm khó xử, chỉ càng thêm xa lạ thôi?”
An Chí Hằng cúi đầu không nói. Anh đã từng nghĩ tới sau này hai người có thể đến làm bạn cũng không thể, nhưng hắn biết làm thế nào? Đem tất cả mọi chuyện kìm nén trong tim, ngày sau nhìn cậu ta tìm được người yêu cả đời ngọt ngào vui vẻ? Không, anh không làm được. Không bất chấp tất cả thử qua một lần, trái tim anh có thế nào cũng không chịu ngừng lại. Người đã hòa vào trong xương máu làm sao có thể cắt rời? Vậy nên anh đến trước hắn, đem trái tim dâng đến trước mặt hắn, để hắn quyết định, là sống hay chết, chỉ bằng một câu nói của người.
Lữ Triết Minh thấy anh không nói gì, cuối cùng cũng nổi giận: “Phải! Cậu vĩ đại lắm! Cậu vì yêu mà chịu đựng, vì yêu mà trả giá, trong trời đất này không ai có thể vĩ đại hơn cậu! Tôi không chấp nhận cậu chính là tội lỗi! Cậu như vậy là muốn đặt tôi vào đâu! Như vậy là muốn bác gái đặt tôi vào vị trí nào! Được được được, cậu vĩ đại, cậu vĩ đại lắm! Tôi cũng không kiềm được mà phải vỗ tay cho tình yêu của cậu!”
Khuôn mặt Lữ Triết Minh giận đến đỏ bừng, trên làn da trắng sáng cũng rịn ra mồ hôi, có thể thấy vô cùng xúc động.
An Chí Hằng có chút hoảng hốt, anh hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ một lòng một dạ nghĩ rằng công khai rồi có thể thẳng thừng từ chối những buổi xem mắt, cũng có thể… rõ ràng bày tỏ với Lữ Triết Minh. Anh cũng không ngờ sẽ khiến Lữ Triết Minh giận dữ đến vậy, anh vừa tủi thân vừa không dám cãi lại, tất cả đều do anh nôn nóng, không cân nhắc đã làm rồi, đúng là không hề nghĩ cho chu toàn. Mẹ cũng bị chọc tức đến độ làm rơi bộ ấm trà mà bà yêu thích nhất. Anh lúc này lại chỉ nghĩ đến việc có lý do rồi thì có thể ở lại nhà A Triết… nhưng không nghĩ đến mẹ chứng kiến rồi sẽ càng giận thêm, A Triết cũng đã công khai, mẹ cũng đã biết rồi, nếu vậy mẹ sẽ có suy nghĩ gì về A Triết? An Chí Hằng đột nhiên hối hận về sự lỗ mãng của bản thân. Đáng lẽ không nên xúc động đến vậy.
An Chí Hằng rót một ly nước đi tới, theo sau lưng Lữ Triết Minh, vẫn không dám nói lời nào. Đầu cúi thấp ngồi một bên, tiếp tục chờ đợi sự phán xét cuối cùng.
Lữ Triết Minh uống một hớp nước, thở sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi nói: “A Hằng, không phải tôi không nhắc nhở cậu, con đường này không dễ đi. Cậu rõ ràng đã từng có bạn gái rồi, cậu vẫn nên quay về ngoan ngoãn bước đi trên con đường đời của cậu đi. Chuyện của tôi cậu sau này cũng bớt can thiệp đi, cũng đừng lúc nào cũng đến tìm tôi nữa. Ngoan, quay về nói một câu xin lỗi với bác gái là được rồi. Được không? Chuyện này không phải đùa đâu.”
An Chí Hằng đỏ cả vành mắt: “Đây không phải là đùa! Sao cậu lại đem tâm ý bao nhiêu năm của tôi xem như trò đùa vậy! Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghiêm túc như vậy! Cậu không chấp nhận tôi, được. Nhưng cậu không thể nghi ngờ sự thành thật của tôi! Điều này so với bị từ chối còn khó chịu hơn…”
Lữ Triết Minh đặt ly xuống một cách nặng nề: “Vậy cậu có biết tại sao tôi lại từ chối cậu không? Rõ ràng không phải lỗi của tôi, được cậu yêu rồi cậu lại ỷ lại vào tôi. Bác gái đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi thật sự chưa từng muốn tình yêu từ con trai bà. Nếu muốn thì sẽ phải áy náy tội lỗi, xin lỗi, nhận lỗi! Tôi không muốn cả đời phải ở trong cái vòng lẩn quẩn này. Tôi không muốn cả đời luôn phải bị người khác tròng vào hổ thẹn áy náy, cậu hiểu không? Tình cảm này đến cuối cùng chỉ còn lại mệt mỏi, cậu sẽ không muốn đâu.”
An Chí Hằng nghẹn lời: “Không, bất kể thế nào tôi cũng muốn, chỉ cần là cậu tôi đều muốn!”
Lữ Triết Minh nhìn An Chí Hằng cố chấp mà lắc đầu: “A Hằng, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cậu biết tôi, tôi cũng hiểu cậu, cậu nghĩ chúng ta như thế này nếu cùng nhau đi đến cuối đời sẽ vui vẻ lắm? Từ khi ra đời không bao lâu cho đến khi chết đều chỉ ở cùng một người chẳng phải là chuyện nhàm chán nhất sao?”
An Chí Hằng cố chấp lắc đầu: “Không, điều đó với tôi mà nói là chuyện lãng mạn nhất rồi?” sau đó lại tràn đầy hy vọng nói với Lữ Triết Minh: “A Triết, theo những gì cậu nói, có phải chỉ cần mẹ đồng ý, cậu sẽ cân nhắc đến tôi?”
Lữ Triết Minh nhìn An Chí Hằng dường như không hỏi ra đáp án sẽ không bỏ qua, đành bất đắc dĩ cười: “Nói sau đi! Không cân nhắc, cậu sẽ buông tha tôi?”
An Chí Hằng mắt sáng lên: “Không, dù thế nào cũng không buông tha!”
Lữ Triết Minh quay về trầm mặc, không nói lời nào.