Trác Nhất Phong nhất quyết đem cô về nhà giống như lời anh ta đã nói.
Trên đường đi anh và cô không nói với nhau lấy một lời nào.
Dư vị cay nồng vẫn còn lẩn quẩn trong khoang miệng của anh.
Đới An Lạc cứ quay đầu hướng về cửa kính nhìn quang cảnh đường xá ban đêm, đến nỗi cổ của cô sắp đông cứng lại rồi.
Chiếc siêu xe đi vào khu biệt thự dành cho những người thượng lưu tầm cỡ có gia sản khủng.
Trác Nhất Phong dừng xe trước một cánh cổng lớn, cánh cổng có thiết kế thông minh tự động mở ra.
Anh lái xe tiến thẳng vào bên trong, sân vườn rộng lớn xung quanh trồng rất nhiều cây cối giống như một công viên vậy, chạy mãi vẫn chưa thấy đến nơi.
Kiểu này đi bộ có mà gãy chân chết mất, người giàu có cuộc sống họ khác biệt với những người nghèo hèn thấp kém như cô.
Căn biệt thự dần lộ ra trước mắt Đới An Lạc, nó to lớn tựa một tòa lầu đài mà lúc nhỏ cô thường xem trong tivi.
Lưu Tu Kiệt nhìn thấy xe Trác Nhất Phong chạy sắp đến đã vội vàng ra đứng chờ sẵn sàng.
Ông mở cửa xe cho Trác Nhất Phong bước xuống “Cậu chủ mới về”
Gia đình giàu họ thường có rất nhiều quy tắc, những thứ rườm rà này lại không thích hợp với bản tính của Đới An Lạc.
Trác Nhất Phong đi qua chỗ cô mở cửa, thấy Đới An Lạc vẫn ngồi yên bất động như một pho tượng, anh lớn tiếng “Đợi tôi bế cô xuống xe sao?”
Lưu Tu Kiệt đứng bên kia ngạc nhiên.
Ông không nghe lầm đấy chứ? Cậu chủ của ông mang theo một cô gái về nhà à? Chuyện trước giờ chưa từng xảy ra nha.
Đới An Lạc rụt rè bước xuống xe, cô đang không biết phải đối diện với mọi người trong nhà Trác Nhất Phong thế nào nữa.
Khi bóng lưng của cô gái kia vừa xoay người lại, Lưu Tu Kiệt lập tức nhận ra cô gái này là ai, ông buộc miệng thốt lên “Cô Đới”
Trác Nhất Phong liền trừng mắt nhìn ông, khiến ông phải ngậm miệng ngay lập tức.
Đới An Lạc cảm thấy có điều gì đó không đúng a, cô chưa từng gặp ông ấy nhưng dường như ông ấy lại biết cô “Chú biết cháu sao?”
“Tôi là Lưu Tu Kiệt, cô có thể gọi tôi là Lưu quản gia hoặc chú Lưu đều được.
Lúc nãy cậu chủ có bảo sẽ đưa cô Đới về nhà nên tôi mới biết mà chào hỏi ấy mà” Lưu Tu Kiệt nhanh chóng biện minh, ông nở một nụ cười, nụ cười này của ông có được tính là thật trân hay không đây? Mong là Đới An Lạc không nghi ngờ thêm điều gì nữa.
Có sao? Trác Nhất Phong thông báo về nhà đoạn nào sao cô lại không biết nhỉ?
Trác Nhất Phong sải chân dài bước đi rất nhanh, Đới An Lạc phải gia tăng tốc độ đi nhanh hơn một chút để bám theo sau lưng anh.
Lưu Tu Kiệt lò tò đi theo đằng sau hai người bọn họ.
Đường lên cửa phải đi lên mười mấy bậc thang, cô chưa bao giờ cảm thấy nhà là nơi mệt mỏi thế này bao giờ.
Trác Nhất Phong bất ngờ đứng chựng lại, khiến Đới An Lạc không kịp phanh lũi thẳng vào tấm lưng rộng lớn của anh.
Anh lạnh nhạt quay đầu lại trách cô “Ma đuổi cô hay sao? Đi đứng không nhìn đường à?”
Tấm lưng anh có phải làm bằng sắt bê tông không hả? Trán cô bây giờ nghe ê ẩm đây này, anh còn không thương hoa tiếc ngọc mà mắng cô nữa.
Cô chỉ có thể nuốt cục tức xuống mà xin lỗi.
“Cậu chủ đã về”
Có cần phô trương vậy không chứ?
Hai bên người làm trong nhà đứng xếp hàng ngay ngắn chào hỏi anh.
Cô tưởng đâu anh là Hoàng Thượng ở trong mấy bộ phim cổ trang cô thường xem ấy chớ, làm gì cũng có người hầu kẻ hạ.
“Vị này là?” Một thím lớn tuổi nhìn thấy cô gái phía sau Trác Nhất Phong ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
“Cô ấy là Đới An Lạc”
Trác Nhất Phong vừa dứt lời, tất cả đã đồng thanh “Chào cô Đới”
Khiến cho An Lạc ngại ngùng lúng túng đáp lại “Xin chào mọi người.
Gọi tôi là An Lạc được rồi ạ”
“Sắp xếp cho cô ấy một phòng, tối nay cô ấy sẽ ở lại” Trác Nhất Phong hạ lệnh, Lưu tổng quản vâng dạ lập tức chỉ thị người hầu đi làm ngay.
“Cậu chủ, tôi có nấu mấy món cậu thích, cậu có muốn dùng ngay không?”
“Được”
Chu Tĩnh Tuyền đã ngoài t, bà ấy là vú nuôi kiêm đầu bếp Trác gia, người chăm lo cho Trác Nhất Phong từng bữa ăn giấc ngủ.
Có thể thấy Trác Nhất Phong khỏe mạnh như bây giờ đều nhờ vào công lao của bà ấy cả.
Thấy thím Chu chuẩn bị đi xuống bếp, An Lạc nhanh miệng gọi với theo "Thím à, cháu có thể theo phụ giúp không?’’
Chu Tĩnh Tuyền quay đầu nhìn lại, bà ấy đang nhìn xem động tĩnh trên gương mặt Trác Nhất Phong, thấy Trác Nhất Phong gật đầu đồng ý lúc này bà mới vui vẻ nói “Cô Đới, vậy làm phiền cô phụ giúp tôi một tay”
An Lạc chỉ chờ đợi câu trả lời này, ba chân bốn cẳng theo thím Chu xuống bếp.
Không gian bếp rộng lớn như ở trong một nhà hàng vậy.
Cô vừa phụ lại vừa lâng la nói chuyện làm quen với thím Chu “Thím à, ba mẹ của Trác tổng không có ở nhà ạ?”
Nghe câu hỏi, Chu Tĩnh Tuyền đang múc thức ăn ra bát liền dừng tay lại, bà quay sang nhìn cô gái có đôi mắt bồ câu long lanh ngây thơ không hiểu chuyện này, thì thầm nói nhỏ với cô “Cô Đới, cậu chủ không nói với cô ư? Ông bà chủ đã mất cách đây mười mấy năm rồi”
Đới An Lạc nhận được câu trả lời khiến cô sững sờ.
Hóa ra Trác Nhất Phong lại là đứa trẻ đáng thương như vậy, thiếu hơi ấm vòng tay ba mẹ, tự trưởng thành trong xã hội đầy rẫy những cám dỗ hẳn là không dễ dàng chút nào.
“Xin lỗi, cháu không biết chuyện này”
“Không sao, nhưng cô đừng nhắc chuyện này trước mặt cậu ấy nhé! Đây chính là vết thương hằn sâu trong ký ức không thể chữa lành của cậu ấy” Thím Chu cẩn thận nhắc nhở An Lạc.
“Cháu biết rồi ạ” An Lạc cố gắng ghi nhớ chuyện này trong lòng, cô không muốn giây phút nào đó bản thân mình lỡ lời động chạm đến nỗi đau làm tổn thương người khác..