Cái tên Lâm rắc rối nói đi nước ngoài du lịch cùng gia đình, liền đi cả nửa tháng trời.
Báo hại Ngô Thư Đóa suốt ngày nhắn tin hỏi cô khi nào Lâm Hữu Đằng sẽ trở về.
Cô cũng chỉ là thân phận thư ký thôi, làm sao có thể quan tâm quá nhiều chuyện đời tư cá nhân của anh ta được.
Đúng lúc cô muốn hỏi anh ta một số chuyện về Trác Nhất Phong thì lại trốn mất tăm cả nửa tháng.
Nửa tháng này chẳng có thêm chút manh mối nào, cô ở nhà Trác Nhất Phong cảm giác rất giống như kẻ ăn nhờ ở đậu a.
“Bao giờ mới kết thúc tháng đây” Đới An Lạc than trời trách đất nằm nhoài người ra bàn làm việc.
Ting…tin nhắn từ Wechat.
Cô lọ mọ với lấy điện thoại mở lên.
Tạ Hựu Thuyết “An Lạc, có phải cô không muốn gặp tôi nữa không?”
Phía sau dòng chữ Tạ Hựu Thuyết còn để thêm icon mặt buồn.
Dòng tin nhắn khiến cô chột dạ.
Đúng là từ sau lần tạm biệt nhau ở trung tâm thương mại Lus cô có lúc đã bỏ qua tin nhắn của anh, lại có lúc viện lý do rất bận để né tránh cuộc hẹn của anh.
Sở dĩ làm như vậy vì không muốn để anh biết cô ‘đã đổi địa chỉ nhà’ rồi.
Ting…thêm một tin nhắn nữa đến.
“Ngày mai chủ nhật, chắc cô không phải làm chứ? Chúng ta gặp nhau có được không?”
Làm sao đây?
Đắng đo một lúc cũng quyết định trả lời “Được”
“Vậy h sáng mai tôi đến đón cô nhé!”
“Không cần đâu, anh cứ nhắn địa điểm cho tôi”
“Công viên giải trí Jinjiang”
Buổi sáng, Trác gia
Đới An Lạc hôm nay diện outfit áo thun quần túi hợp, vừa đơn giản vừa chất.
Bình tĩnh hiên ngang bước xuống lầu.
Trác Nhất Phong đã ăn sáng gần xong “Cô đi đâu?”
Từ lúc cô đến ở Trác gia đã trôi qua hai cái chủ nhật, anh chưa thấy cô dậy sớm như thế này.
“Hôm nay tôi có hẹn”
Cô tự trấn an bản thân bình tĩnh, không được để cho Trác Nhất Phong biết cô có hẹn với Tạ Hựu Thuyết.
Nếu không cơn thịnh nộ của anh ta mà nổi lên thì có trời mới biết anh ta sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì.
“Ăn sáng trước đã” Giọng anh trầm ổn.
Cô ngoan ngoãn nghe lời, ngồi vào bàn ăn sáng.
“Cô đi đâu, tôi đưa cô đi”
An Lạc xua tay “Không cần phiền anh đâu”
Không phiền, dù sao tôi cũng ra ngoài gặp đối tác"
Lúc này cô mới để ý, hôm nay chủ nhật Trác Nhất Phong cũng mặc đồ vest.
Mọi chủ nhật trước cô đều ngủ đến mặt trời lên đỉnh đầu, lúc thức dậy Trác Nhất Phong đã không có ở nhà.
Hóa ra ngày nghỉ anh vẫn phải làm việc, vị trí đầu não thật vất vả a.
“Nếu không muốn đi cùng tôi vậy cô có thể tự lái xe đi”
An Lạc ngạc nhiên tròn mắt “Tự lái xe?”
“Không phải cô có bằng lái rồi sao? Hôm nay chú Lưu không có ở đây để đưa đón cô, Trác gia đâu thiếu xe để cô tự đi”
An Lạc tự vấn trong lòng, sao chuyện cô có bằng lái mà anh ta cũng biết vậy? Cô chưa từng kể mà.
Nhưng nếu bây giờ cô tự lái xe đi chẳng phải Tạ Hựu Thuyết sẽ nghi ngờ sao.
“Tôi quá giang anh một đoạn”
Cuối cùng cũng vẫn phải đi cùng Trác Nhất Phong.
“Buổi chiều tôi mới về nhé!” Cô mở cửa bước xuống xe.
Trác Nhất Phong không hồi đáp, phóng xe đi mất.
Cô đứng ở trạm xe bus thở hắc ra một hơi.
Cảm thấy áy náy trong lòng.
Ban nãy cô đã nói dối Trác Nhất Phong rằng hôm nay mình đến nhà Tần Diệp chơi.
Cô bắt xe bus đến công viên giải trí Jinjiang.
Tạ Hựu Thuyết đã đến chờ sẵn ở đó.
Bóng dáng Đới An Lạc vừa xuất hiện đã khiến tim anh thổn thức.
Anh nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay với cô.
Từ lúc gặp cô ở Giang Tây, hình ảnh cô cứ mãi quanh quẩn trong đầu anh.
Những đồng nghiệp ở bệnh viện cũng nhận ra sự thay đổi khác thường của anh.
Anh không còn dành hết % tâm trí cho công việc nữa.
Anh bắt đầu chú ý đến điện thoại nhiều hơn, trạng thái luôn mong chờ ai đó nhắn tin đến.
Không còn nhiệt huyết giúp các đồng nghiệp khác phiên trực ở bệnh viện nữa, vì anh muốn có thời gian gặp bông hoa xinh đẹp trong lòng mình.
“Bác sĩ Tạ, sao hôm nay anh lại có nhã hứng như vậy?”
“À, dạo này bệnh viện không có quá nhiều bệnh nhân, cho nên tôi có thời gian cho bản thân hơn.
Đồng nghiệp tặng tôi hai tấm vé, nên tôi rủ cô đi cùng”
Vé này là do anh mua nhưng anh lại nói dối cô được tặng.
Dù sao lời nói dối cũng không gây hại gì.
Đới An Lạc rất thích những trò mạo hiểm, cô thấy vô cùng hứng thú khi đến đây.
Cô kéo anh đi chơi những trò thử thách dây thần kinh thép.
“An Lạc à, tôi thực sự không chơi nổi nữa” Tạ Hựu Thuyết xua tay từ chối chơi thêm lần nữa.
Cái trò tàu lượn siêu tốc này cô đã bắt anh đi cùng ba lần rồi, cô vẫn hào hứng muốn chơi tiếp, nhưng anh thực sự cảm thấy sợ hãi.
“Chúng ta chơi trò khác đi có được không?”
Đi đến một điểm có rất nhiều người, anh kéo cô chen vào đó xem họ tổ chức chương trình gì.
Đây là chương trình tìm kiếm bức ảnh đẹp, người thắng cuộc sẽ nhận được một con gấu bông lưu niệm màu hồng siêu đáng yêu.
Tạ Hựu Thuyết liền đăng ký tham gia.
Anh đưa cho nhân viên điện thoại của mình, họ liền in bức ảnh trong điện thoại của anh ra.
An Lạc tò mò hỏi nhỏ Bác sĩ Tạ, bức ảnh anh đăng ký tham gia có phải ảnh anh đang mặc áo Blouse không?"
Tạ Hựu Thuyết ra vẻ thần bí “Lát nữa cô sẽ biết”
Những bức ảnh của người đăng ký dự thi đã được in xong.
Họ treo những bức ảnh lên kệ, mời người ngẫu nhiên bỏ phiếu cho bức ảnh họ thấy đẹp nhất.
Sau khi kết thúc phần bỏ phiếu.
Nhân viên chương trình cầm bức ảnh trên tay, lật về phía sau xem tên chủ nhân bức ảnh.
“Bức ảnh được bình chọn nhiều phiếu nhất trong số bức ảnh ở đây là bức ảnh của anh Tạ Hựu Thuyết.
Mời anh tiến lên nhận quà của chương trình”
Đới An Lạc vỗ tay tán thưởng “Wow, bác sĩ Tạ thật lợi hại a”
Tạ Hựu Thuyết đá mắt với cô, anh tiến lên trên nhận quà.
Anh nở nụ cười đầy vẻ tự hào đi về phía cô, đưa con gấu bông ra phía trước “Tặng cho cô”
Mọi người xung quanh đều ghen tị với Đới An Lạc, cảm thấy họ là một cặp đôi vô cùng ngọt ngào a.
Đới An Lạc ngại ngùng nhận lấy gấu bông “Cảm ơn bác sĩ Tạ, nó thật dễ thương”
Tạ Hựu Thuyết cùng cô ngồi trên cabin lồng đu quay ngắm hoàng hôn.
“Bác sĩ Tạ, anh vẫn chưa cho tôi xem bức ảnh đoạt giải của anh”
Tạ Hựu Thuyết nói với cô khi đu quay lên cao nhất anh sẽ cho cô xem bức ảnh của mình.
Anh mở điện thoại lên đưa cho Đới An Lạc.
Bức ảnh chụp một cô gái mặc áo sơmi xanh nước biển, chiếc váy cùng màu, đang đạp xe trên con đường cánh đồng hoa cải dầu vàng.
Cô ngạc nhiên há hốc mồm “Đây là tôi mà”
Anh nhẹ nhàng đáp lời “Phải”
Anh còn nhớ cô lúc đó giống như một nàng thơ xinh đẹp giữa con đường trãi đầy hoa cải vàng hai bên.
Tạ Hựu Thuyết nâng niu nắm lấy bàn tay của cô.
An Lạc rụt rè muốn thu tay mình lại nhưng bị anh nắm chặt.
“An Lạc, từ lần gặp đó anh luôn nhớ nhung hình bóng của em”
Ánh nắng hoàng hôn ấm áp chiếu qua khung cảnh lãng mãn, sự chân thành toát lên gương mặt Tạ Hựu Thuyết “Em có thể cho anh một cơ hội không?”
Trong lòng An Lạc có nhiều điều tự vấn.
Cảm giác của cô đối với anh là gì? Có phải cô cũng thích anh không?
Hiện tại rối bời, cô chưa xác định được.
Cô rút tay lại, trả điện thoại cho anh.
Trong lòng anh vô cùng hụt hẫng, nụ cười tươi tắn ban nãy giờ lại trở nên gượng gạo “Có lẽ anh đã quá đường đột, không khống chế cảm xúc bản thân mình”
“Xin lỗi, bác sĩ Tạ” An Lạc không dám nhìn về phía Tạ Hựu Thuyết, cô hướng mắt ngắm nhìn mặt trời bên ngoài cửa cabin đang dần buông xuống.
"Không sao, anh mong một ngày nào đó em sẽ thay đổi câu trả lời’’.