"Trác tổng, tôi có thể chung đội với cậu không?" Tạ Hựu Thuyết gượng gạo đưa ra lời đề nghị.
Trác Nhất Phong chẳng thèm để tâm đến lời nói của cái bóng đèn này, ánh mắt nhất mực chỉ hướng về Đới An Lạc "Đới An Lạc cùng đội với tôi"
Anh không để tâm đến người khác, giọng anh vừa yêu cầu vừa phô trương vẻ ra lệnh quen thuộc.
Sau sự cố An Lạc rơi xuống nước, anh không thể an tâm giao phó cô cho bất cứ ai nữa.
Tự mình trông nom là tốt nhất.
Qua một đêm nghỉ ngơi, tình hình sức khỏe An Lạc đã ổn định trở lại, cô không muốn vì mình mà mọi người mất hứng nên đề nghị tiếp tục những trò chơi team building theo kế hoạch thư ký Thẩm đã sắp xếp.
Thử thách lần này "Truy tìm báu vật"
Mỗi đội sẽ được phân phát dụng cụ, bản đồ, bộ đàm,...để hỗ trợ quá trình tham gia trò chơi.
Đội hình cũng không thay đổi nhiều, vẫn giữ như cũ chỉ có ba team lẻ đảo người một chút: Trác Nhất Phong cùng Đới An Lạc, bác sĩ Tạ cùng Lương Cảnh Mỹ, Lưu quản gia cùng Vương Tiêu.
"Mỗi tấm bản đồ trong tay các bạn đều dẫn đến những con đường khác nhau.
Trên dọc đường các bạn đi đã được bố trí những thử thách, dữ kiện,......các bạn phải hoàn thành để đến được vị trí kho báu.
Khi các bạn gặp khó khăn không thể vượt qua được có thể lấy pháo phát sáng để ra tính hiệu.
Nhân viên trong đội tổ chức của chúng tôi sẽ đến để hỗ trợ các bạn.
Được rồi, mọi người còn gì muốn hỏi nữa không? Vương Tiêu phổ biến trước khi bắt đầu cuộc chơi.
"Hướng dẫn viên Vương, tại sao chúng ta lại không đi cùng nhau?" Hạ Song Nhi có chút thắc mắc, cô muốn biết lý do tại sao phải tách nhóm ra.
Cô cùng bạn trai chưa từng trãi nghiệm qua du lịch trong rừng nên không tránh khỏi những sợ sệt hoang mang.
Vương Tiêu cười ôn nhu "Đây đều là do thư ký Thẩm đã dày công lên kế hoạch, tôi chỉ là người triển khai thôi thưa cô Hạ"
Nếu toàn bộ là kế hoạch Thẩm Kiêu đã sắp xếp thì mọi người không còn xa lạ gì nữa, trong mọi cuộc vui, anh vẫn luôn là người đứng ra bày trò cho tất cả được vui vẻ.
"Được rồi, mọi người đừng ý kiến nữa.
Mau tham gia game nhập vai truy tìm bảo vật đi" Thẩm Kiêu nóng lòng hối thúc.
......................
Cả đoàn chỉ cùng nhau đi chung trên quãng đường vượt qua con suối.
Qua đến bìa rừng bên này, quả nhiên có rất nhiều con đường mòn phân nhánh để lưu thông.
Dựa theo những chỉ dẫn trên từng tấm bản đồ mà tách nhau ra hành động.
"Lưu quản gia, chú đã từng này tuổi rồi liệu có thể đi được bao xa"
Mỗi đội chỉ có một balo đựng dụng cụ, Vương Tiêu trẻ tuổi nên nhận lấy trách nhiệm khuân vác balo, khởi động hơi chậm đi phía sau lưng Lưu quản gia.
Ông chú già, đôi chân dài sải bước thoăn thoắt vừa cầm tấm bản đồ coi đường, vừa đanh đá móc xoáy Vương Tiêu "Cậu chớ có mà xem thường lão già này, xương cốt tôi vẫn rất dẻo dai a.
Nói cho cậu biết, một mình tôi đã từng vật ngã ba, bốn tên như cậu đấy"
Nghe Lưu quản gia thao thao bất tuyệt, Vương Tiêu có chút coi thường liền bĩu môi.
Xem ra anh không mấy tin tưởng sẽ giành được chiến thắng khi ghép chung đội một lão già.
Nói chính xác hơn thì trong mắt anh, Lưu quản gia chính là một lão cáo già thứ thiệt.
......................
"Có mệt không?"
Đối phương không trả lời câu hỏi liền bị ai đó lườm nguýt một cái đến lạnh tê người.
Chạm phải ánh mắt xoẹt lửa điện không dám ngoan cố tỏ vẻ câm điếc để anh phát điên lên "Anh đang hỏi tôi sao?
"Ở đây có hai chúng ta, không hỏi cô...thì hỏi ai?"
Cô nheo đôi mắt cười ngọt ngào.
Đột nhiên lại nỗi nhã hứng bỡn cợt Trác Nhất Phong như vậy, dường như đã quen với sự cáu gắt của anh.
Anh không tỏ ra khó chịu, cô lại thấy thiếu vắng a.
"Tôi rất khỏe...Anh đang lo cho tôi sao? Đôi mắt bồ câu long lanh chớp chớp mấy cái, nhìn thẳng trực diện khuôn mặt tuấn mỹ kia như muốn thâm dò tâm ý.
Anh lạnh lùng không đáp, tâm tư anh sâu thẳm như đại dương, cô chỉ là một mặt nước phẳng ở hồ, muốn hiểu được hết không phải một chuyện dễ dàng.
An Lạc không dừng lại ở đó, cô bồi thêm một câu nữa "Anh nói không đầu đuôi, tôi còn nghĩ anh đang nói chuyện một mình"
"Cô....."
Đới An Lạc càng ngày càng biết cách khua môi múa mép trước mặt anh.
Ý cô chẳng khác nào anh là kẻ mắc hội chứng tự kỷ!???
Sắc khí có đôi ba phần giảm xuống.
Ây da, chỉ mới trêu ghẹo một chút xem chừng anh lại nổi điên rồi.
Còn không nhanh rời khỏi, khéo anh sẽ chôn sống cô ở trong rừng sâu mất.
An Lạc tựa hồ chú chim nhỏ nhảy nhót chân sáo, tung tăng khắp khu rừng, phút chốc cô dường như quên mất bản thân đã tuổi, qua rồi cái độ tuổi vô âu vô lo.
Trác Nhất Phong khuân vác balo phía sau, ý cười đọng trong khóe mắt, cơ mặt bất giác giãn ra.
Bức tranh phong cảnh này anh đã tưởng tượng đến rất lâu, rất lâu rồi.
"Trác Nhất Phong, anh nhanh đến đây xem này"
Đới An Lạc đứng trước một gốc cây cổ thụ vô cùng to lớn, tán lá che phủ bao quát hết một mảnh đất rộng.
Tuổi đời Lão cổ thụ này chắc hẳn phải nhiều hơn cả Lưu quản gia ấy chứ.
Giọng cô hớn hở chỉ vào trong tấm bản đồ "Ở chỗ này có một hộp báu vật, chúng ta mau tìm đi"
Trác Nhất Phong gật đầu.
Anh ngây ngốc đứng nhìn Đới An Lạc vui tươi như một đứa trẻ không ngừng tìm kiếm rồi lại đào xới dưới gốc cây.
Vật vã một lúc vẫn thấy anh đứng an tĩnh chỗ cũ, An Lạc trịnh trọng gọi "Nè, Trác tổng đứng đó để làm màu thôi hả? Nếu tìm được báu vật, tôi sẽ không chia phần cho anh đâu"
Trác Nhất Phong nghe mà nực cười không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Báu vật của cô có mà dâng tặng anh cũng chẳng thèm.
Anh sắn tay áo, nhặt lấy một nhánh củi khô xới đất tìm báu vật phụ cô.
Tất nhiên anh không nguyện ý làm không công rồi, buông lời cợt nhã "Nếu tìm được thì tất cả là của tôi"
An Lạc không cam tâm, chỉ mặt mắng người "Anh đúng là lòng dạ tham lam, quỷ kế đa đoan".