Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

chương 47: chuột chũi nhỏ tâm trạng phức tạp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

~ Bọn họ đang hôn môi qua app ~

Vài ngày sau cái đêm ấy, trong một quán bar ở Virginia, một đám đàn ông đang say sưa vui vẻ chúc rượu, còn hò hét chói tai yêu cầu vũ nữ tiếp tục cởi quần áo, không khí trên sàn nhảy high tới đỉnh điểm.

Chỗ ghế dài ở trong góc, một người đàn ông mặc áo sơ mi caro đang hút xì gà, trước mặt bừa bộn mấy cái vỏ chai rượu, cả người nhìn như đang suy sút, nhưng vì ra tay rất hào phóng, nên vẫn là khách được chào đón nhất ở đây.

Thấy hắn hình như đã say, bồi bàn đang định đi qua hỏi thăm xem hắn có cần gọi xe giúp không, đã bị ba người chắn trước mặt.

Nhìn đối phương cao gần hai mét, bồi bàn thức thời quay đi, bưng khay về quầy bar —– lăn lộn ở đây đã lâu, ai có thể trêu ai không thể chọc, gần như là liếc mắt cũng nhìn ra được.

Lại qua nửa tiếng, người đàn ông trên ghế thất tha thất thểu đi vào toilet, chỉ là còn chưa kịp kéo thắt lưng, trên cổ đã có cảm giác đau, lập tức trước mắt tối sầm rơi vào hôn mê.

Đợi đến khi tỉnh lại, đã bị trói ở một nơi xa lạ, nhìn giống như là một gian hầm.

“Xin chào.” Phillip cười tươi roi rói, giơ tay vỗ vai hắn.

Tay chân đều đang bị trói, người đàn ông hơi hoảng, theo bản năng giãy dụa muốn thoát khỏi ghế.

“Tốt nhất ông tỉnh táo một chút, phối hợp với tôi cho tốt.” Phillip kéo băng dính trên miệng hắn ra, “Nếu không có lẽ cả đời sẽ phải ở lại đây đó.”

“Phillip?” Người đàn ông kia không phải không biết cậu —- trên thực tế ở châu Âu, gần như không ai không biết hai anh em nhà này.

“Rất vui được gặp ông.” Phillip bắt cái tay đang bị trói của hắn, “Vinson tiên sinh tôn kính.”

“Tôi không nhớ là mình từng đắc tội Augustine.” Ngực Vinson phập phồng kịch liệt.

“Ông đương nhiên chưa từng đắc tội Augustine, nhưng lại đắc tội một người khác.” Phillip nhún vai, “Mà hậu quả của việc đắc tội người này, tuyệt đối đáng sợ hơn việc đắc tội Augustine.”

“Người đó là cậu?” Vinson đoán.

Phillip nghẹn một cút, sau đó lắc đầu: “Xem ra năm đó bị rơi xuống biển xong, đầu ông thật sự đã bị hỏng.”

Trong mắt Vinson càng tỏ ra mờ mịt.

“Nếu ông có thể trả lời toàn bộ vấn đề của tôi, thì có thể không cần phải gặp Augustine.” Phillip nói, “Mọi người đều biết, tính tình anh ấy kém hơn tôi rất nhiều, tin là ông sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.”

“Rốt cuộc là vì chuyện gì?” Vinson hỏi lại.

“Về nghệ sĩ này.” Phillip giơ ảnh lên trước mặt hắn, “Tin là ông không lạ.”

Nhìn rõ người trong ảnh là ai, mặt Vinson đột nhiên cứng đờ.

“Bây giờ có thể bắt đầu nói rồi.” Phillip chậm rãi rót một ly rượu, “Nếu có quên chi tiết nào, tôi sẽ suy xét việc dùng ông để chăn Elizabeth, chắc là cảnh sát cũng sẽ không tin rằng, một người mà vài năm trước đã được xác nhận là tử vong lại một lần nữa xuất hiện, còn trở thành thức ăn cho trăn khổng lồ.”

“Frank tìm đến cậu?” Vinson hỏi.

“Ông có vẻ như còn chưa biết trọng điểm câu chuyện là gì.” Phillip lắc đầu, “Xem ra ông rất hy vọng có thể được gặp Elizabeth.”

…………

“Một diễn viên khiêu dâm dơ bẩn hạ lưu, vậy mà có thể đánh động tới cả Augustine lừng lẫy.” Vinson hung tợn nói, “Nếu đây là một giao dịch có liên quan đến thân thể, vậy có một việc mà hẳn là tôi có thể nói với cậu, hắn bị HIV, còn là một con điếm chó dại.”

“Chú ý từ ngữ của ông?” Phillip không vui, tiện tay cầm chai rượu bên cạnh hung hăng đập lên người hắn.

Tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền đến, mặt Vinson thống khổ nhăn nhúm, miệng kêu rên.

“Tôi không phải là người thô lỗ.” Phillip phủi tay, “Cho nên phát vừa rồi, ông có thể ghim trên đầu Augustine.”

Vinson há mồm thở đốc, trên trán chảy mồ hôi lạnh, các đốt ngón tay đau nhức, cánh tay hình như đã trật khớp —— một người đã “tử vong” mấy năm trước, đích xác không thể khiến đối phương băn khoăn, mà nhìn vẻ mặt Phillip, hắn không hề nghi ngờ việc nếu mình không đưa ra được đáp án cậu ta muốn, lập tức sẽ nhận được sự ngược đãi khác.

“Là một đạo diễn Hoa kiều giới thiệu hắn với tôi.” Vinson rốt cuộc thỏa hiệp.

Phillip rất hài lòng.

Hai tiếng sau, Phillip gọi điện cho Augustine: “Sau khi chặt đứt một cánh tay, đối phương khá là phối hợp.”

Augustine tựa lưng vào ghế.

“Kết hợp với lời của chị dâu và Calero trước đó, chính là toàn bộ chuyện liên quan đến Vinson.” Phillip nói, “Mà sau khi rơi xuống biển, phần lớn thời gian hắn đều ở Nam Mỹ, gần đây mới trở lại Mỹ.”

“Chỉ có vậy thôi?” Augustine hiển nhiên không hài lòng.

“Còn nữa, hình như hắn không phải là người gọi điện thoại với gửi bưu kiện kia.” Phillip nói, “Hơn nữa hắn còn tin tưởng vững chắc rằng chị dâu bị HIV, cho nên cũng không để tâm đi trả thù.”

Augustine nhíu mày.

“Nghe ra thì chắc phải cảm ơn vị đạo diễn Đường Huân kia.” Phillip buông tay, “Tuy là hắn giới thiệu chị dâu cho Vinson, nhưng sau khi biết chị dâu bị bắt, hắn lập tức nhắc nhở Vinson về chuyện HIV, còn nói mình cũng vừa mới biết tin, có vẻ như là muốn bảo vệ chị dâu khỏi bị xâm phạm.”

“Đường Huân giờ thế nào?” Augustine hỏi.

“Nghe nói là ở Bắc Phi, hắn vốn không ở đâu cố định, vừa mới chạy tới hoang mạc hẻo lánh rồi, giờ muốn tìm thì hơi khó, chỉ có thể cố gắng.” Phillip nói, “Nhưng Vinson phải làm sao đây?”

“Hỏi cho hết, rồi giao cho cảnh sát.” Augustine nói.

“Vậy thì nửa đời sau hẳn là trải qua trong tù rồi.” Phillip cảm thán, “Người xấu cuối cùng đã bị trừng phạt, nghe có vẻ như là một cái kết cục phi thường viên mãn.” Hoàn toàn có thể viết vào sách giáo khoa để dạy cho học sinh tiểu học.

Augustine cúp máy, lại gọi cho Dạ Phong Vũ.

“A!” Phía bên kia truyền đến tiếng Trình Hạ thét chói tai.

“Đang làm gì?” Augustine chần chờ nhìn ống nghe.

“Làm cá.” Dạ Phong Vũ cười dựa vào cửa sổ, “Hạ Hạ đang tác chiến trong bếp.”

Trình hạ bò rạp dưới đất bắt cá nheo.

“Hôm nay không phải đi làm sao?” Nghe thấy cậu cười, khóe miệng Augustine cũng cong lên.

“Hôm nay là sinh nhật biên kịch, cho nên mọi người muốn tặng cô ấy một bất ngờ.” Dạ Phong Vũ nhìn đồng hồ, “Anh lại không đi ngủ đúng giờ.”

“Bởi vì anh có việc cần nói với em.” Augustine nói, “Anh tìm được Vinson rồi.”

“Nhanh vậy?” Dạ Phong Vũ hơi giật mình.

“Với anh mà nói thì không tính là nhanh.” Augustine nói, “Hắn sẽ được giao cho cảnh sát, tất cả tội danh cộng vào, cũng đủ để tống hắn vào trong tù học lại cách làm người.”

“Có cần em làm chứng không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Đương nhiên không cần.” Augustine lắc đầu, “Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, chuyện năm đó trên du thuyền sẽ không có nhiều người biết, có điều em phải nói cho anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Đường Huân có từng có liên hệ với em không?” Augustine nói, “Ý anh là sau chuyện ở du thuyền.”

“Có gọi một cuộc, nhưng cũng không nói nhiều, cũng không nhắc tới Vinson.” Dạ Phong Vũ nói, “Sau đó hắn đi Thổ Nhĩ Kỳ, về sau cũng không liên lạc nữa.”

Augustine trầm mặc không nói.

“Lúc trước là em tự nguyện giao dịch với anh ta, đóng một bộ phim đổi lấy cơ hội tiếp cận Vinson.” Dạ Phong Vũ nhấn mạnh.

“Em sợ anh sẽ làm khó hắn?” Augustine cười cười, “Xác thực mà nói, hắn đã giúp em.”

“Khi nào?” Dạ Phong Vũ khó hiểu hỏi.

“Sau khi em bị bắt, hắn nói với Vinson em bị HIV.” Augustine nói, “Cho nên tránh được rất nhiều phiền phức.”

Dạ Phong Vũ cười gượng: “Anh ta chưa từng nói với em.”

“Vinson hẳn là sẽ không nói dối.” Augustine nói, “Có điều hắn phủ nhận chuyện gửi ảnh cho em, cũng phủ nhận chuyện gọi điện thoại nặc danh.”

“Nhưng trừ hắn và Bernal con, em không nghĩ ra được người nào khác.” Dạ Phong Vũ khẽ nhíu mày.

“Anh sẽ nhanh chóng điều tra rõ.” Augustine nói, “Đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng.”

“Ừ, em sẽ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Anh cũng vậy.”

“Không nói chuyện này nữa, có chuyện khác càng không ra gì hơn.” Augustine tựa vào lưng ghế.

Dạ Phong Vũ ngập ngừng hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Hôm nay anh bị bắt tiếp nhận phương thức mát xa mới.” Augustine oán giận, “Không có giảm đau gáy, còn làm tăng thêm không ít vết bầm.”

“Anh có thể trực tiếp kháng nghị với ông ấy.” Dạ Phong Vũ cười.

“Sau đó nhận lấy ngược đãi còn điên rồ hơn.” Augustine vặn cái lưng đau nhức một chút, “Anh cần phần thưởng.”

“Đêm nay dỗ anh ngủ nhé?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Trình Hạ vừa lau nhà, vừa vểnh tai.

“Hát ru hay kể chuyện cổ tích?” Augustine ngồi xuống giường.

“Dùng phương thức của người lớn.” Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, hình như khẽ rên rỉ một tiếng.

Trình Hạ: “!!!”

Trình Hạ: “!!!”

Trình Hạ: “!!!”

Anh anh anh đang làm cái gì! Phải chú ý ảnh hưởng!

“Anh muốn em làm gì?” Dạ Phong Vũ lười biếng tựa vào cửa sổ.

Trong ống nghe truyền đến thanh âm gợi cảm trầm thấp, nhớ đến thân thể mềm mại lại nhiệt tình kia, trong lòng Augustine dấy lên ngọn lửa.

Trình Hạ bê chậu cá nheo chạy khỏi nhà bếp —– ở trong bếp cũng được! Nếu như để Mục tổng hoặc là Chung đạo diễn biết, không rõ lần sau có còn được tá túc ở biệt thự không.

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Augustine cởi áo ngủ, nhắm mắt tưởng tượng cậu đang ở bên cạnh mình, đôi môi mềm mại đầu lưỡi nóng bỏng, giống như mỗi đêm hai người bên nhau.

Vì vậy hơi thở càng trở nên ồ ồ.

……..

Trình Hạ ngồi xổm ở cửa phòng khách, gọi điện thoại đường dài cho Phillip.

“A! Thế mà cậu không nghe!” Phillip hoảng sợ.

“Tôi mới không nghe a!” Trình hạ mặt đỏ tai hồng! Anh họ thật sự là rất dâm đãng!

“Cậu không nghe thì có thể ghi lại cho tôi a!” Phillip chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Trình Hạ: “……….”

Dựa vào cái gì! Nếu bị phát hiện thì người bị đánh chính là tôi!

“Đây là cơ hội tốt cỡ nào chứ.” Phillip vô cùng đau đớn.

Trình Hạ quyết đoán cúp máy………… Người này thật sự là hết thuốc!

“Ngủ được rồi?” Dạ Phong Vũ cười nhẹ.

“Hiện tại anh chỉ muốn gặp em.” Augustine tựa vào giường.

“Em cũng vậy.” Dạ Phong Vũ nói, “Nhưng tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, cho nên không thể tùy hứng.”

Augustine bất mãn.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Dạ Phong Vũ ra lệnh, “Ngủ!”

Augustine không muốn cúp điện thoại.

Ba phút sau.

Vẫn là không muốn cúp điện thoại.

Dạ Phong Vũ khen ngợi: “Có đôi khi anh thật sự đáng yêu.”

Mặt Augustine cứng đờ, đây là cái kiểu hình dung gặp quỷ gì.

“Nếu không đi ngủ, vậy có thể hỏi một vấn đề không?” Dạ Phong Vũ dựa vào cửa sổ.

“Đương nhiên.” Augustine gật đầu.

“Lúc Vinson nói em có AIDS, anh có chút nào……. lo lắng hay không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Nếu hắn nói mình đến từ Sao Hỏa, anh có lẽ sẽ tin hơn.” Augustine thản nhiên trả lời.

Dạ Phong Vũ bật cười: “Cám ơn.”

“Hôn chúc ngủ ngon.” Augustine nói.

Dạ Phong Vũ ghé vào, in một cái hôn vào điện thoại.

Augustine không hài lòng: “Facetime.”

“Như vậy có vẻ rất ngốc.” Dạ Phong Vũ muốn kháng nghị.

Giây tiếp theo, Augustine lập tức gọi lại.

Trình Hạ ngồi xổm ngoài cửa phòng bếp, lại gọi đường dài tường thuật trực tiếp cho Phillip: “Ừ, tôi không nhìn lầm, bọn họ đang dùng app hôn môi.”

Thật sự…… Không hiểu nên nói gì bây giờ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio