Edit & Beta: Cafesvictim
~ Đạo diễn phong cách kì lạ ~
“Muốn ăn một miếng không?” Phillip đưa một cái sandwich qua, “Món đặc biệt của bếp trưởng.”
Hai tay Trình Hạ đều đang cầm đồ ăn, vì vậy trực tiếp rướn qua cắn một miếng, nếm nếm rồi nhíu mày: “Bỏ thêm sốt hoa hồng.”
“A! Hương vị của ái tình!” Phillip muôn vàn cảm khái, tự mình ăn nốt.
Vì thế Leon tiên sinh ngồi xem cả quá trình liền cảm thấy mình hơi bị chói mắt, vội vàng uống hết ly cà phê rồi lập tức rời khỏi nhà ăn, thậm chí còn hơi lảo đảo.
“Dượng làm sao vậy?” Trình hạ nghi hoặc hỏi.
“Không biết.” Philip hoàn toàn không phát hiện ra, còn đanh chìm đắm trong dư vị của bữa tiệc sinh nhật không thoát ra được.
Lúc chạng vạng, xe hơi màu đen chạy ra khỏi lâu đài, đi về phía một biệt thự sa hoa. Vì là nơi ở tạm thời của Catherine, cho nên chờ lúc Dạ Phong Vũ đến, cô đã ở trong phòng khách đợi được vài phút. Tóc dài màu vàng kim nhạt vốn xõa tung được buộc hờ lên, so với bình thường thêm vài phần già giặn, hai má phiếm lên màu trân châu mềm mại sáng bóng, ánh mắt như biển rộng tĩnh lặng.
Dạ Phong Vũ ngồi đối diện cô,
“Sao không để vệ sĩ theo lên?” Catherine nhìn dưới lầu.
“Cô đã nói không thích không gian cá nhân bị xâm phạm.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Thì ra cậu vẫn luôn chú ý đến tôi.” Catherine cười cười, “Bởi vì Augustine?”
Dạ Phong Vũ lắc đầu.
“Thật ra anh tôi đã sớm cảnh cáo tôi.” Catherine nói, “Chỉ là tôi không muốn tin.” Cho đến buổi tiệc tối qua, tận mắt nhìn thấy ánh mắt của Augustine hướng về phía Dạ Phong Vũ, không hề che giấu cảm xúc, thẳng thắn thành khẩn như là chuyện đương nhiên ——– cho dù phóng viên ở buổi tiệc sẽ không dám viết linh tinh, nhưng loại biểu hiện này hiển nhiên đã vượt qua quan hệ tiền bạc hoặc là tình nhân ngắn hạn, mà càng như là có ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều.
“Thật sự xin lỗi.” Dạ Phong Vũ giúp cô đổi hồng trà đã lạnh, “Tôi không muốn lừa cô, nhưng thẳng thắn mà nói, chính tôi cũng không biết phải định nghĩa mối quan hệ này như thế nào.”
“Từ hôm nay trở đi tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa.” Catherine đau đầu, “Hơn nữa còn rất muốn quay ngược thời gian.”
“Muốn tán gẫu chuyện gì khác không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Về chuyện lính đánh thuê kia, chắc là tối qua Augustine đã nói với cậu, tôi cũng không biết nhiều hơn anh ấy.” Catherine nhìn thoáng qua dưới lầu, “Có điều nhiều vệ sĩ như vậy, tạm thời đối phương sẽ không làm hại tới cậu.”
“Tôi không muốn bọn họ lấy tôi ra để uy hiếp Augustine.” Dạ Phong Vũ nhíu mày.
“Augustine sẽ không cho bọn họ cơ hội này.” Catherine nói, “Thật ra hôm nay tôi cũng không có quá nhiều chuyện muốn nói với cậu, chỉ đơn giản là muốn tâm sự thôi.”
“Bên cạnh có người sao?” Xuyên qua thủy tinh, Dạ Phong Vũ nhìn thấy có bóng người nhoáng lên.
“Đừng để ý họ, là anh tôi sắp xếp.” Catherine nói, “Không biết xuất phát từ cái loại tính toán gì, anh ấy cảm thấy tôi sẽ vì chuyện này mà hỏng mất, cho nên kiên trì phái người giám sát giờ.”
“Tôi đã xem quảng cáo công ích mà Adams tiên sinh quay.” Dạ Phong Vũ nói, “Rất sáng tạo.”
“Nhưng chúng tôi đều cảm thấy anh ấy điên rồi.” Catherine thực thẳng thắn. Thân là một thương nhân thành công trầm ổn, một ngày đột nhiên không hề báo trước chạy tới Hiệp hội Bảo vệ bò tót quay một bộ phim công ích dài đến nửa tiếng, diễn vai một tên thợ săn trộm đáng khinh cả ngày YooooYoooo, đích xác là rất giống đột phát bệnh thần kinh —- tuy đã giấu tên lại vẽ đầy thuốc màu lên mặt, nhưng vẫn bị phóng viên nhận ra, chọc cho cha già giận đến chết khiếp, suýt thì trúng gió nằm viện.
“Trước khi quay, anh ấy thậm chí còn hỏi tôi có đồng ý vào vai khách mời là một người mẹ nghèo khó có mười tám đứa con, còn phải ở trần nửa thân nhặt phân bò trên thảo nguyên, còn định nuôi một con bò tót con bằng sữa mẹ.” Catherine thể hiện không thể tin nổi.
Dạ Phong Vũ bưng cái tách, tuy rằng rất không muốn cười, nhưng…….
“Tốt nhất là cậu chuẩn bị đi.” Catherine dùng thìa khuấy tách trà, từ công chúa biến đổi thành gái hư, “Bởi vì nếu thuận lợi hết thảy, cậu sẽ rất sớm có thể gặp vị đạo diễn đó.”
…….
Thời gian trôi từng chút từng chút, đêm dài người tĩnh lặng, Augustine vẫn ngồi sau bàn làm việc trong thư phòng, cúi đầu xem tài liệu trong tay.
Trên hành lang có tiếng bước chân, sau đó cửa bị đẩy ra: “Cướp đây.”
“Vô cùng hoan nghênh.” Augustine cong khóe miệng, ngẩng đầu tháo cà vạt.
“Xem ra em về trễ.” Dạ Phong Vũ tiến lên, cúi người hôn một cái lên khóe môi anh, “Xin lỗi, nhưng em nghĩ là anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Anh chỉ cần xác nhận sự an toàn của em, còn lại thì không quan trọng.” Augustine đứng lên, “Nhìn có vẻ tâm trạng không tệ.”
“Thật ra cũng không nói nhiều lắm về chuyện của anh, thậm chí ngay cả đề tài lính đánh thuê cũng không nhiều.” Dạ Phong Vũ tắt máy tính giúp anh, “Chỉ là nói chuyện bạn bè bình thường, công việc cuộc sống, cùng một chút than phiền nho nhỏ.”
“Than phiền cái quảng cáo kia của Adams?” Augustine cùng cậu đi về phòng ngủ.
“Thì ra anh cũng biết.” Dạ Phong Vũ cười.
“Không chỉ có anh, cả châu Âu đều rất thích nói về chuyện này.” Augustine quay lại nhìn cậu, “Có điều nếu như vậy, cô ấy có nhắc tới kế hoạch mới của em không?”
Dạ Phong Vũ gật đầu: “Nhưng em hoàn toàn không biết gì, Lương Hạo cũng chưa nói cho em, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chỉ là một lần hợp tác bình thường thôi.” Augustine nói, “Còn chưa xác định.”
“Nhưng rõ ràng em không đủ tư cách.” Dạ Phong Vũ tựa vào cửa phòng tắm.
Augustine nhíu mày: “Không đủ tư cách?”
“Nói thật, nhãn hiệu này bình thường đều hợp tác với siêu sao quốc tế.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Lần này cũng không chỉ có một mình em.” Augustine nói, “Tung ra thị trường nội địa Trung Quốc, cũng không phải toàn cầu.” Nói xong lại bổ sung, “Đương nhiên, nếu em muốn toàn cầu——“
“OK!” Dạ Phong Vũ che cái miệng của anh lại, “Không được mua!”
Augustine hơi buồn cười.
“Lần sau trước khi anh quyết định có thể nói cho em biết.” Dạ Phong Vũ thu tay.
“Đây là sắp xếp của Nghiêm, anh chỉ chịu trách nhiệm hỗ trợ.” Augustine ôm người vào ngực, mở cửa phòng tắm.
……….
Một gian thư phòng khác, Phillip đang thoải mái nằm trên sô pha, lật xem một tập tài liệu trong tay.
“Tạp chí tình dục?” Trình Hạ đúng lúc đi ngang qua, vì vậy thò đầu vào hỏi.
Phillip thần bí ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Chuột chũi nhỏ mang theo một chút kích động, chuẩn bị chạy tới nhìn người đẹp.
Sau đó liền đối diện với gương mặt một tráng hán tóc đỏ râu quai nón.
“Khẩu vị của anh thật sự là quá nặng a.” Trình Hạ vô cùng đau đớn, “Xem cái này mà cũng có thể cười đến dâm đãng được.” Còn tưởng rằng là cái gì hay ho chứ.
“Gia tăng lạc thú cho cuộc sống.” Phillip tiếp tục duy trì mỉm cười, “Nhưng chuyện này cũng không vui đâu, cậu có biết hắn là ai không?”
Trình Hạ lắc đầu: “Làm sao tôi biết được.”
“Xác định muốn nghe không? Hơi khủng bố.” Phillip thấp giọng.
“Vậy tôi không nghe.” Trình Hạ nhanh chóng đứng dậy chạy đi.
Phillip tóm lấy quần yếm của cậu: “Nhưng có liên quan đến chị dâu.”
Trình Hạ hồ nghi dừng chân.
“Đây là trong danh sách khách mời tối qua.” Phillip rút ra một tấm ảnh, “Có cảm thấy không, tương tự với người kia?”
“Là cùng một người?” Trình Hạ so sánh, “Ánh mắt rất giống, nhưng những thứ khác cũng không quá rõ ràng.”
“Là cùng một người, có điều đã tiếp nhận năm lần giải phẫu chỉnh hình.” Phillip nói, “Người này tên là Becker, có mặt trong danh sách khách mời, quan trọng nhất là, đã từng ủng hộ dài hạn cho một tổ chức lính đánh thuê.”
“Vì sao phải chỉnh hình năm lần?” Trình Hạ khó hiểu, “Cũng không có đẹp lên.” Ngược lại dữ tợn đi nhiều.
“Mặt hắn từng bị thương.” Phillip vỗ vỗ Trình Hạ, lại mở máy tính ra, là một đoạn video từ tối hôm qua, trong hình Becker vẫn luôn lén lút, cuối cùng đứng ở lầu hai gọi một cuộc điện thoại dài khoảng ba phút.
“Cái này……..” Trình Hạ do dự, “Hắn muốn làm gì?”
“Muốn làm gì thì không biết, nhưng nhìn có vẻ không phải chuyện tốt.” Phillip nói, “Cả buổi hắn đều chú ý Augustine và chị dâu.”
“Thầm mến Augustine tiên sinh?” Trình Hạ suy nghĩ thần kì.
Phillip không thở được, thiếu chút nữa bị nghẹn.
Đây là cái loại……. tư duy kì lạ gì.
Cuộc sống trong lâu đài lại không phục sự yên lặng, rất nhanh chóng lại trôi qua nửa tháng. Kate phu nhân và Leon tiên sinh tuy rằng rất không muốn, nhưng vẫn là không thể không rời khỏi lâu đài, chấm dứt kì nghỉ về Pháp.
Simba vì vậy mà buồn bực không vui, bởi vì nó hơi nhớ mèo béo kia.
“Có thể hiểu được.” Phillip nhún vai, “Đều là họ mèo.”
Trình Hạ: “………”
“Chị dâu đâu?” Phillip lại hỏi.
Trình Hạ trả lời: “Trong thư phòng.” Thay vì nói là nghỉ phép, bây giờ anh họ càng giống như là trợ lý tư nhân của Augustine tiên sinh, từ công việc đến cuộc sống, hai người gần như một tấc không rời.
“Cà phê, cảm ơn.” Augustine giơ cái tách ra.
“Không cần cảm ơn, không có.” Dạ Phong Vũ ngồi khoanh chân trên một góc thảm lông dê, giúp anh chỉnh sửa một phần tài liệu.
Augustine: “……….”
“Mỗi ngày nhiều nhất hai tách.” Dạ Phong Vũ chỉnh xong một tờ cuối cùng, đứng lên cầm lấy cái tách, “Trà hay là nước?”
“Có thể xin đổi một trợ lý khác không?” Augustine đau đầu nhìn cậu.
“Không thể.” Dạ Phong Vũ đưa một ly nước trắng qua, “Tính tình của em không tốt, bị đuổi việc xong không chừng sẽ đánh ông chủ.”
“Vậy xin mười phút thời gian nghỉ ngơi.” Augustine kéo người vào lòng, ghé vào hôn.
Hai tay Dạ Phong Vũ chống lên ngực anh: “Có muốn gì khác không?”
Augustine nắm eo cậu.
Dạ Phong Vũ liếm vành tai anh, vừa mới quỳ xuống, Trình Hạ giơ di dộng đứng ở cửa: “Xin chào, Augustine tiên sinh, tôi tìm anh họ.”
Augustine: “…….”
Dạ Phong Vũ ở dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, cười xấu xa nhìn anh.
“Không biết.” Augustine ngắn gọn trả lời.
Không biết? Trình Hạ nghi hoặc.
“Còn việc gì khác không?” Augutine giữ cằm Dạ Phong Vũ.
Dùng răng cắn khóa kéo của anh, vẻ mặt Dạ Phong Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Không, di động anh họ để trong phòng ngủ, vẫn luôn kêu.” Trình Hạ nhìn bảy tám cuộc gọi nhỡ, “Xin lỗi, đã làm phiền ngài.”
“Không sao.” Toàn bộ quá trình mặt Augustine không chút thay đổi.
Trình Hạ nhẹ chân nhẹ tay xoay người đi, Dạ Phong Vũ đứng lên ngồi trên bàn làm việc, cười đến toàn thân run lên.
“Tiếp tục.” Augustine cắn răng ra lệnh.
“Em đi xem điện thoại làm sao.” Dạ Phong Vũ xoay người hôn anh, “Làm việc cho tốt.”
Augustine: “………”
Hiện tại? Bảo mình làm việc cho tốt?