Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

chương 89: đối phương là ai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Cafesvictim

~ Chúng ta có thể tiếp tục hợp tác ~

Địa điểm dùng bữa tối ở ngay đối diện khách sạn, là một nhà hàng Tây Ban Nha. Các bạn nhỏ tổ phim ngồi quây cái cái bàn lại thành một vòng, đều cảm thấy vô cùng bất an, lần đầu tiên ăn chùa mà lại không có cảm giác hạnh phúc như vậy ——- dù sao đó cũng chính là Augustine a.

“Ê, sao im lặng thế.” Trình Hạ đẩy cửa ra, “Còn tưởng mấy người không đến chứ.”

Sau đó giây tiếp theo, tất cả mọi người soạt một cái đứng lên, đặc biệt đồng loạt!

Trình Hạ tạm dừng vài giây: “Augustine tiên sinh không có tới, chỉ có tôi và anh họ.”

“Sớm nói a……” Trợ lý chụp ảnh nhũn đầu gối ra, bò trên bàn nửa chết nửa sống, rất cần thả lỏng bớt nỗi sợ bóng sợ gió.

“Có đáng sợ như vậy sao?” Dạ Phong Vũ đi vào, kéo ghế ra.

Đương nhiên a! Tất cả mọi người trong lòng rít gào, đương nhiên cũng không có ai thật sự dám gào ra.

“Được rồi được rồi, ăn cơm đi.” Dạ Phong Vũ lấy thực đơn ra, “Ăn no ngày mai mới có sức mà làm việc.”

“Ngày mai Augustine tiên sinh lại tới nữa hả?” Có người thật cẩn thận thăm dò.

“Cậu muốn anh ấy tới không?” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu hỏi.

“Này đương nhiên…….. Muốn a.” Đối phương cười cứng ngắc, “Augustine tiên sinh là thần tượng của tôi.” Nhìn đã biết là lời thật lòng, đặc biệt không giả dối.

Dạ Phong Vũ cười lấy một quả hạch đến, kêu nhân viên phục vụ tới gọi món.

Nếu Augustine không ở đây, như vậy không khí bữa tiệc cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều, hơn một tiếng sau, mọi người cơm no rượu say mĩ mãn cáo từ. Dạ Phong Vũ nhìn tòa nhà trước mặt: “Khuya rồi, hay là đêm nay ở lại khách sạn?”

Trình Hạ ngáp: “Em không có ý kiến, nhưng Augustine tiên sinh thì sao?”

“Chỉ là ở lại một đêm mà thôi, ngày mai thật sự cần dậy rất sớm.” Dạ Phong Vũ cầm ví lên, “Đi thôi, ít nhất về phòng lấy mấy bộ đồ để thay.”

Trình Hạ xoa xoa cái bụng, cảm thấy nhân sinh được ăn no thật sảng khoái.

Phòng của hai người ở cuối hàng lang, vừa ra khỏi thang máy, Trình hạ liền ôm bụng đi thẳng về phòng vệ sinh của mình, Dạ Phong Vũ lấy thẻ phòng vừa mới vào cửa, còn chưa kịp nhét thẻ vào, đã cảm thấy bên hông bị bị tì vào một vật cứng như là…….. dao? Cũng có thể là súng.

Đối phương đóng cửa phòng lại, lấy thẻ điện trong tay cậu.

Không gian lập tức sáng lên, trong phòng có ba người, đều đeo mặt nạ, dáng người rất cao lớn.

Dạ Phong Vũ cũng không có phản kháng, rất phối hợp để bọn họ trói trên ghế.

“Phản ứng của máy có hơi quá bình tĩnh đấy.” Đối phương dí nòng súng vào thái dương cậu.

“Cho nên tôi nên cầu cứu hay là khóc?” Dạ Phong Vũ nhướng mi.

“Biết tao là ai không?” Đối phương kéo một chiếc ghế ra, ngồi trước mặt cậu.

“Không biết, có điều chắc là có quan hệ với người Anh kia.” Dạ Phong Vũ nói, “Tôi đã hoàn thành tất cả yêu cầu của các người, vì sao lại nhận được đãi ngộ này?”

“Mày thật sự đã hoàn thành mọi việc, có điều nghe nói hình như mày còn có chút ý tưởng khác.” Đối phương nói, “Có một số việc nói trực tiếp càng đơn giản hơn.”

“Anh đồng ý đề nghị của tôi?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Vậy còn phải xem mày có thể làm gì.” Giọng đối phương ngạo mạn, “Nếu chỉ là tình nhân của Augustine, vậy thân phận này không xứng hợp tác với tao.”

“Chúng ta cũng không cần tiếp tục nói nữa.” Dạ Phong Vũ nhún nhún vai, “Anh có thể cởi cái dây này ra, sau đó rời khỏi đây.”

“Xem ra mày rất có lòng tự tin.” Đối phương rất hứng thú.

“Ít nhất trước tôi, Augustine chưa bao giờ có hứng thú đối với thân thể của bất kì ai, càng không có khả năng đi theo người khác công tác.” Dạ Phong Vũ đưa hai tay bị trói lên trước mặt gã, “Xác thực tôi chỉ là tình nhân, có điều chuyện có thể làm không chỉ có là lên giường với anh ấy. Nếu anh thật sự muốn hợp tác, tốt nhất là quyết định nhanh đi, nếu không chờ anh ấy hết hứng thú với tôi, dù cho tôi hay cho anh cũng đều không có lợi.”

Đối phương ném qua một con dao, ra hiệu cho thủ hạ cởi dây thừng trên tay Dạ Phong Vũ.

“Có thể gọi điện thoại không?” Dạ Phong Vũ lấy di động ra, “Cho trợ lý của tôi.”

Đối phương gật đâu.

“Anh họ.” Trình Hạ ngồi trên bồn cầu hữu khí vô lực.

“Anh muốn gọi điện thoại, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Dạ Phong Vũ nói.

“Được.” Chuột chũi nhỏ cúp máy, tiếp tục chuyên tâm xoa bụng.

“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ nhận điếu thuốc đối phương đưa cho, “Đây xem như là bắt đầu hợp tác?”

“Nói cho tao biết, mày có thể làm cái gì.” Đối phương nói, “Khoác lác thì ai cũng có thể, huống chi mày còn là diễn viên.”

“Tin tôi đi, phim tình dục không cần diễn xuất.” Giọng Dạ Phong Vũ lười biếng, “Huống hồ nếu diễn viên nào cũng có vốn như tôi, vậy thì diễn xuất có vẻ rất dư thừa.”

“Mày chưa trả lời câu hỏi của tao.” Đối phương nói, “Làm sao tao có thể xác định, không phải mày đang lừa tao?”

“Lừa anh có lợi gì?” Dạ Phong Vũ cười cười, “Thẳng thắn mà nói, hiện tại việc này đơn giản là tôi tự tìm phiền phức, dù sao Bernal con cũng chỉ cần tôi đưa Augustine rời Milan một thời gian, không có yêu cầu gì khác.”

“Mày muốn cái gì?” Đối phương tiếp tục hỏi, “Tiền?”

“Nếu tôi muốn tiền, Augustine hẳn là sẽ không keo kiệt.” Dạ Phong Vũ ngồi tựa vào ghế, hai chân gác lên bàn trà, “Có điều tôi không chỉ muốn như thế, thậm chỉ còn hơn nhiều so với cả anh, thế nào? Nếu anh vẫn hoài nghi thành ý của tôi, vậy cuộc đối thoại này có thể chấm dứt tại đây, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Chờ lần hợp tác này thuận lợi kết thúc, tao sẽ suy xét việc tiến hành giao dịch tiếp theo với mày.” Đối phương thu lại súng, “Hi vọng đến khi đó mày còn chưa có bị đuổi ra khỏi lâu đài.”

Khóe miệng Dạ Phong Vũ cong cong: “Tôi cũng hi vọng thế.”

Chờ ba người đi, Dạ Phong Vũ lấy giấy ghi chú của khách sạn ra, dùng tốc độ nhanh nhất vẽ lại đôi mắt, bọn cướp che kín toàn thân, đây là bộ phận duy nhất lộ ra ngoài.

Di động rung ong ong, là Augustine: “Khi nào về?”

“Bây giờ.” Dạ Phong Vũ bỏ bút xuống, “Có thể cho người đón em không?”

“Đương nhiên, ở khách sạn chờ điện thoại.” Augustine hôn cậu, “Lái xe sẽ ở dưới lầu đón em.”

“Ừ.” Dạ Phong vũ gấp tờ giấy lại, cất vào ví tiền, lại dựng cái ghế bị xô ngã lên, cất dây thừng vào túi, tính toán mang ra ngoài vứt.

“Anh họ.” Trình Hạ ở bên ngoài gõ cửa, “Anh ngủ chưa?”

“Chưa.” Dạ Phong Vũ mở cửa ra, “Lát nữa sẽ có lái xe tới đón chúng ta.”

Trình Hạ lấy ánh mắt “Quả nhiên vẫn là không có được cho phép ở ngoài qua đêm” linh tinh nhìn anh.

Dạ Phong Vũ vươn tay ôm cậu.

“Làm sao vậy?” Trình Hạ bị dọa.

“Đừng nhúc nhích.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, “Anh cần ba phút chữa bệnh.”

Nếu đây là Phillip, em họ nhất định sẽ liều mạng giãy dụa kháng nghị, nhưng nếu đổi thành anh họ thân ái, Trình Hạ đành phải thành thành thật thật đứng tại chỗ, thực hiện công năng của một chú chuột chũi lông xù, vô cùng tận chức tận trách.

Lái xe và vệ sĩ đúng giờ đến khách sạn, đón hai người về nhà trọ. Augustine đã làm việc xong, đang đọc báo trong phòng khách chờ cậu về.

“Xin lỗi, đã về muộn.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm trước mặt anh.

“Không tính là quá muộn.” Augustine kéo cậu vào lòng, khẽ nhíu mày, “Sắc mặt của em có vẻ không tốt lắm.”

“Uống một chút rượu.” Dạ Phong Vũ chủ động thẳng thắn.

“Cần anh giúp em tắm không?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ gật đầu, vòng tay ôm cổ anh, triển miên hôn môi.

Vì thế tắm rửa đương nhiên biến thành chuyện khác, hai tiếng sau, Augustine nằm trên giường ngủ say, Dạ Phong Vũ hôn trán anh, khoác áo ngủ nhẹ nhàng ra ngoài.

“A!” Phillip buồn ngủ mông lung mở cửa phòng ra, sau đó đã bị dọa đến ngây người.

“Có thể vào không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Đương nhiên có thể, nhưng cậu phải bảo đảm Augustine biết chuyện này, hơn nữa sẽ không nghiền nát tôi ra cho sư tử.” Phillip cảnh giác.

“Anh ấy không biết.” Dạ Phong Vũ trả lời.

Phillip ôm lấy khung cửa nghẹn ngào: “Vậy có thể xin cậu làm ơn lập tức trở về không?”

“Anh còn diễn thêm hai phút nữa, khả năng Augustine tỉnh lại sẽ là rất cao.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.

Phillip nhanh chón đứng thẳng dậy: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi muốn có được bản ghi video theo dõi của khách sạn đêm nay.” Dạ Phong Vũ nói, “Bao gồm tất cả lối đi và bãi xe.”

“Có chuyện gì?” Phillip nhíu mày.

Dạ Phong Vũ nói lại chuyện phát sinh đêm nay một lần, lại bổ sung: “Tôi nghi ngờ bọn họ chính là tổ chức lính đánh thuê kia.”

“Cái gì?” Phillip khiếp sợ.

“Tôi biết là nghe có vẻ không nhiều khả năng, nhưng bọn họ đúng là đã không hề gây động tĩnh gì mà xuất hiện trong phòng của tôi.” Dạ Phong Vũ nói, “Có lẽ là trong khách sạn có người tiếp ứng, cho nên lúc anh lấy bản ghi hình, tốt nhất nên tìm người đáng tin.”

“Đây là cái gì?” Phillip chỉ vào một cái vết trên cổ cậu tức giận: “Bọn khốn nạn đó đánh cậu?”

Dạ Phong Vũ ngừng lại một chút: “Đây là vết hôn.”

Phillip: “…….”

Khụ.

“Còn nữa, chuyện này đừng nói cho Augustine.” Dạ Phong Vũ nói.

“Vì sao?” Phillip lại rất muốn khóc, “Tôi chưa bao giờ giấu anh ấy chuyện gì.”

“Chỉ cần vài ngày mà thôi, ít nhất để tôi hoàn thành công việc đã. Đối phương cũng nói phải đợi lần này tàu chở hàng đến nơi an toàn, mới có thể tiến hành giao dịch tiếp theo với tôi, trước mắt hẳn là tạm thời sẽ không gặp chuyện gì không may.” Dạ Phong Vũ nói, “Sau đó tôi sẽ tự mình nói.”

Phillip lo lắng một chút, cảm thấy với tính cách của Augustine, một khi biết chuyện, chắc chắn sẽ rất là tức giận biến thân phun lửa, hậu quả rất nghiêm trọng, vì vậy vẫn nên đồng ý yêu cầu của chị dâu.

“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ vai anh ta, “Tôi không biết nên nhắc nhở cái gì, có điều tốt nhất là thời gian này anh nên chú ý công ty, bọn họ hẳn là sẽ không chỉ thỏa mãn với mấy chiếc tàu hàng đâu.”

Phillip gật đầu: “Tôi sẽ.”

Nhìn Dạ Phong Vũ đi khỏi, Phillip vừa định trở lại phòng ngủ, phía sau liền truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Anh họ tìm anh nói chuyện gì?”

“Sao cậu lại ở đây?” Phillip đã bị kinh hách nghiêm trọng.

“Nói mau!” Trình Hạ giục.

“Có liên quan đến một bí mật kinh doanh.” Phillip bí hiểm khoát tay, “Cậu không thể biết.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio