Edit & Beta: Cafesvictim
~ Yêu em lâu hơn bất kì ai ~
Tuy rằng là tháng mười hai, nhưng ngày hôm sau mặt trời vẫn rất đẹp. Lúc giữa trưa, Dạ Phong Vũ ngồi trên ghế ở mảnh rừng nhỏ trong lâu đài, chia nhau ăn một hộp gà chiên với MOKA.
“Gâu!” Chó lớn nằm trong lòng cậu, mặc một cái áo lông màu đỏ với xanh lục biếc, nhìn vừa vui mắt lại vừa đáng yêu…….. tuy rằng hình dung này không phù hợp với thân hình cho lắm.
“Muốn đi về không?” Dạ Phong Vũ xoa đầu nó, “Hay là muốn đi chơi một chút?”
MOKA thè lưỡi giả chết.
“Chúng ta đi chơi thể thao.” Dạ Phong Vũ mạnh mẽ kéo nó dậy.
Chó lớn dán cái bụng xuống mặt đất, bốn chân xòe ra, ánh mắt kiên nghị.
Muốn phơi nắng!
“Bây giờ là thời gian ngủ trưa của nó.” Quản gia đi tới.
“Tôi biết.” Dạ Phong Vũ đứng lên, “Nhưng dạo này nó thật sự quá béo rồi.”
“Chuyện này có thể giao cho người khác làm.” Quản gia nho nhã lễ độ nhắc nhở, “Hôm nay ngài còn chưa ăn trưa.”
Dạ Phong Vũ quơ quơ chiếc hộp không: “Nhà bếp rất bận, tôi có thể tự giải quyết.”
“Hôm nay lâu đài sẽ có rất nhiều người.” Quản gia rất hàm súc.
“Được rồi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Rất xin lỗi, tôi lập tức về đây.”
“Đây cũng xuất phát từ góc độ cân nhắc an toàn.” Quản gia đưa dây xích của MOKA cho cậu, “Buổi tiếc sẽ kết thúc lúc chín giờ.”
“Còn bảy tiếng nữa.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Có thể đến thư phòng không?”
“Chỉ cần đảm bảo vẫn luôn ở trong nhà, ngài có thể đi bất cứ đâu.” Quản gia trả lời.
MOKA thật ra không hề có ý kiến với việc này, chạy về nhà chui vào ổ mềm mại của mình, tiếp tục nhắm mắt ngủ vù vù. Dạ Phong Vũ ôm một tập tài liệu ngồi trên thảm bên cạnh nó, giúp Augustine chỉnh sửa từng tập ghi chép, cho đến khi quản gia bật đèn lên, mới phát hiện trời đã tối dần, còn có tuyết rơi.
Có tiếng nhạc ồn ào mờ hồ, Dạ Phong Vũ nhét tay vào túi áo, bưng trà nóng đứng bên cửa sổ nhìn xa xa mà xuất thần, lại đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau.
“Vì sao không ngoan ngoãn ăn tối?” Augustine cúi đầu ghé vào tai cậu hỏi.
“Chỉ vì hỏi cái này?” Dạ Phong Vũ cười quay lại, “Tiệc hình như còn chưa kết thúc, anh lại nửa đường biến mất có sao không?”
“Có Phillip ở đó, không cần lo.” Augustine lấy tách trà đi, “Vẫn ở đây xem tài liệu sao?”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh, “Trong sảnh vui không?”
“Năm nào cũng như vậy, có điều sang năm chắc là sẽ thú vị hơn một chút.” Augustine xoay người cậu lại.
“Vì sao?” Dạ Phong Vũ khó hiểu, “Sang năm có tiết mục đặc biệt gì sao?”
“Còn phải xem ý em.” Augustine trả lời, “Sang năm sẽ có em ở cùng anh.”
“Nghe có vẻ không tồi.” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Chúng ta có thể để Simba và MOKA đồng diễn.”
Augustine cười cười cài nút áo sơ mi cho cậu: “Muốn ăn gì? Anh dặn nhà bếp chuẩn bị.”
“Không cần quay lại bữa tiệc sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine lắc đầu: “Còn lại sẽ có người khác lo.”
“Em nấu gì đó cho anh ăn.” Dạ Phong Vũ nắm tay anh kéo ra ngoài.
“Đã muộn rồi.” Augustine kéo người về lại lòng mình, “Hơn nữa trong nhà bếp có rất nhiều người.”
“Cho nên?” Dạ Phong Vũ lười biếng.
“Thay cho phòng bếp, anh muốn cùng em ở trong phòng ngủ hơn.” Augustine tì cằm lên vai cậu, “Hơn nữa đêm nay là đêm bình an.”
“Có quà không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Nếu em đồng ý ở lại phòng ngủ với anh.” Augustine trả lời, “Có.”
Dạ Phogn Vũ vỗ ngực anh: “Nhất trí.”
So với bữa tiệc xa hoa lóa mắt, không khí trong phòng ăn ấm áp hơn rất nhiều. Rượu đỏ lần này cũng không giống lúc trước, màu hơi đục, vị cũng không phải là rất gắt, hơi chua ngọt.
“Chất lượng không tồi.” Augustine nhẹ nhàng cụng ly với cậu.
“Đây là cơ hội hiếm có anh được uống rượu, xác định là không cần đổi loại khác?’ Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine lắc đầu: “Em là người ủ rượu tốt nhất trên thế giới này.”
“Xem ra em có thể cân nhắc triển khai nghề phụ.” Dạ Phong Vũ tựa lưng vào ghế.
“Người khác chắc sẽ không có cơ hội này.” Augustine buông dao nĩa, đứng lên đi đến sau lưng ghế cậu, khom lưng ôm lấy người, “Có bao nhiêu anh cũng sẽ mua hết.”
Tiếng chuông bình an từ phía xa xa truyền tới, cùng với tiếng hoan hô khắp quảng trường. Dạ Phong Vũ nhìn ra ngoài, Augustine hỏi: “Muốn ra ngoài không?”
Dạ Phong Vũ ngập ngừng: “Nếu em muốn, anh sẽ lập tức mua lại quảng trường thị chính sao?”
“Ừm? Có thể cân nhắc đề nghị này.” Augustine gật đàu, “Có điều tìm thêm một ít vệ sĩ càng khả thi hơn.”
“Bên ngoài rất lạnh.” Dạ Phong Vũ nhìn anh cười, “Chúng ta về phòng ngủ.”
Để phối hợp với không khí của lễ Giáng sinh, từ sáng sớm Phillip đã mang đến một gốc thông Noel lớn, đoan đoan chính chính đặt giữa phòng ngủ của anh trai thân ái, thậm chí còn chăng dây đèn màu, đỏ đỏ xanh xanh vô cùng nào nhiệt, đối lập với màu xám cũ kĩ của căn phòng.
Nhìn cái ga giường màu vàng với cái gối đầu màu bạc, cùng với đệm dựa đầy hình tuần lộc với nơ con bướm, cái trán Augustine hơi hơi nổi gân.
“Hàng năm đều như vậy sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Chỉ có năm nay.” Augsutine đặt áo khoác xuống, “Bởi vì có em.”
“Cậu ấy cho rằng là em thích cái này?” Dạ Phong Vũ ôm lấy một cái gối ôm hình chuông, tràn ngập nghi hoặc.
“Không, đây đều là sở thích ác liệt của nó.” Augustine trả lời, “Chỉ là nếu có em ở đây, chắc là sẽ ngăn anh nhốt nó lại với Simba.”
“Có quà này.” Dạ Phong Vũ cầm lấy một cái hộp trên gối đầu, “Có thể mở không?”
“Đương nhiên có thể, có điều tốt nhất em nên cẩn thận một chút.” Augustine nói, “Bắt đầu từ lúc năm tuổi, quà của nó vẫn luôn luôn đi theo xu hướng kinh khủng.”
Dạ Phong Vũ cởi dây ruy băng, sau đó thật cẩn thận mở ra.
Không có tiếng hét chói tai cũng không có mặt quỷ bất ngờ vọt ra, hình như hết thảy đều rất bình thường.
“Là cái gì?” Augustine đi tới.
Dạ Phong Vũ trả lời: “Chocolate.”
“Không có khả năng.” Augustine chìa tay.
Dạ Phong Vũ lắc đầu, đặt cái hộp lên ghế, tự mình ngồi lên nó rồi nhìn anh.
“Đổi nó với quà Giáng sinh của em.” Augustine ra điều kiện.
“Không đồng ý.” Dạ Phong Vũ tiếp tục từ chối.
“Chắc chắn?” Khóe miệng Augustine cong lên.
“Chắc chắn.” Dạ Phong Vũ cảnh cáo, “Không được cướp.”
“Đừng lo bảo bối, anh vĩnh viễn cũng sẽ không cướp bất cứ cái gì của em.” Augustine hơi cúi người, hạ một cái hôn xuống trán cậu, sau đó lấy di động ra bấm một dãy số.
Dạ Phong Vũ: “….”
“A!” Phillip đang gọi điện thoại cho Trình Hạ, chia sẻ rằng mình trong bữa tiệc là hấp dẫn người ta đến thế nào, đột nhiên bị cắt đứt thì rất là bất mãn…… Đương nhiên ngoài mặt thì vẫn là lúm đồng tiền như hoa, tỏ vẻ mình lúc nào cũng đều chờ đợi anh trai thân ái.
“Quà Giáng sinh của anh là gì?” Augustine hỏi đến trắng trợn.
“Anh lại không có mở ra xem?” Phillip lập tức tiến hành tự trách, cảm thấy đúng là mình không nên nhằm lúc anh ấy tám tuổi mà tặng một đống nhện giả điện tử, để lại di chứng đến bây giờ cũng chưa có khỏi —— tuy rằng hiệu quả lúc đó rất không tệ, dù sao đó cũng là lần duy nhất trong cuộc đời được thấy anh trai lãnh khốc như quốc vương ăn nói thận trọng lại khóc lớn mà chạy đi, mỗi lần nhớ tới đều vô cùng hồi tưởng, cho dù sau đó bị đánh thành đầu heo cũng vẫn rất là đáng giá.
“Hiện tại lập tức mang một phần nữa giống như vậy lại đây.” Augustine ra lệnh.
“Anh chắc chứ?” Phillip kinh ngạc, “Làm ơn đi, một hộp kia thật sự có rất nhiều, em nghĩ là anh và đại tẩu ít nhất phải dùng một tháng.” Tuy rằng trước đây đúng là anh cấm dục hơi quá, nhưng như vậy có phải là rất không thuộc về nhân loại hay không…… Ít nhất cũng phải nể mặt thận của mình chứ.
Augustine nhướng mi, tay nâng cằm tình nhân nhỏ của mình lên: “Nhận thua, nếu không gấp đôi.”
Dạ Phong Vũ giơ tay đầu hàng.
“Nhận cái gì thua?” Phillip còn đang nghi hoặc.
Augustine cúp điện thoại, lấy cái hộp trong tay cậu ra.
“Cái này cũng có thể dùng làm quà sao?” Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười.
“Đương nhiên có thể.” Augustine trả lời, “Anh không ngại mỗi năm vào lễ Giáng sinh, em đều dùng cái này làm quà, còn có lễ tình nhân với sinh nhật nữa.”
“Tám mươi tuổi thì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Anh không ngại thử.” Augustine đặt cái hộp lên giường, ôm người đi vào phòng tắm, đè lên tường trực tiếp hôn, “Biết đâu cũng có thể.”
Dạ Phong Vũ né tránh anh, đùa giỡn dần dần biến thành hôn môi âu yếm nhiệt liệt, cùng với kịch liệt giao hòa, cuối cùng cho đến một cái chớp mắt, mọi thứ đều phát sinh trong làn hơi nước mông lung.
“Ngủ đi.” Mãi cho đến sau nửa đêm, hai người mới trở lại giường, Augustine duyện hôn trên tấm lưng tinh mịn của cậu, “Lúc tỉnh lại, quà Giáng sinh sẽ xuất hiện trong tất.”
Đáp lại anh chính là tiếng hít thở ngọt ngào say giấc nồng.
Augustine chỉnh đèn tối đi, nhẹ nhàng nằm bên cậu, ánh mắt ôn nhu lại yên tĩnh.
Ngày hôm sau tuyết vẫn tàn sát bừa bãi, gió thổi lớn như muốn xuyên thủng cửa sổ thủy tinh.
“Lạnh quá.” Dạ Phong Vũ chui trong chăn, “Mấy giờ rồi?”
“Bất kể là mấy giờ, em đều có thể không dậy.” Augustine đứng bên cửa sổ quay lại, “Nhưng có thể đi xem MOKA, hình như nó rất thích trận tuyết này.”
Dạ Phong Vũ quấn chăn đi xuống giường, chân trần dẫm lên thảm lông mềm mại, đi đến trước cửa sổ.
MOKA đang vui vẻ lăn lộn trong tuyết, như là hận không thể vùi đầu xuống, trên đầu đeo cái mũ tuần lộc, mạnh mẽ lại hoạt bát.
“Đó là quà Phillip tặng nó.” Augustine kéo cậu khỏi cửa sổ, “Của em ở đầu giường.”
“Hả? Là gì?” Dạ Phong Vũ cầm cái kẹp tài liệu lên, “Có thể mở không?”
“Đương nhiên.” Augustine quấn chăn kín lại cho cậu.
Dạ Phong Vũ rút ra một tập tài liệu, là một hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu một hòn đảo.
“Vùng biển này rất đẹp.” Augustine chỉ vào ảnh chụp cho cậu, “Giống đôi mắt của em.”
Dạ Phong Vũ quay lại nhìn anh.
“Em đã từ chối máy bay tư nhân với lâu đài, nếu lần này tiếp tục từ chối, lần sau anh chỉ có thể tặng Phillip cho em.” Augustine kéo cậu vào lòng, “Còn không cho phép trả lại.”
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Rất đẹp.”
“Em có thể đặt cho nó một cái tên.” Augustine nói, “Nhưng cũng không cần ngay, đường bay đến đó tạm thời còn chưa có hoàn thành.”
“Trước tiên chờ một chút đã.” Dạ Phong Vũ mở ngăn kéo ra, lấy một cái hộp nhỏ, “Đây là quà của anh.”
“Anh tưởng là sẽ xuất hiện trong tất.” Augustine nhận lấy, “Là gì?”
“Mở ra xem.” Dạ Phong Vũ ngồi khoanh chân trên giường, đáy mắt sáng long lanh.
Augustine cúi người, hôn một cái lên khóe môi cậu.
“Mở quà đã.” Dạ Phong Vũ né anh.
“Em chính là quà.” Augustine vừa nói, vừa cởi dây ruy băng.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu cũ, như đã trải qua năm tháng tang thương, nhưng kim giây vẫn luôn chuyển động mạnh mẽ, mặt sau đồng hồ có khắc một dòng chữ, đã mờ đến không thấy rõ, Augustine thì lại rất quen thuộc —- là vật của gia tộc mình, do một thợ đồng hồ thủ công truyền lại cho đời sau, nhưng đã thất lạc nhiều năm.
“Ở đây có một vết nứt, nhưng chắc là hình dáng nguyên bản.” Dạ Phong Vũ chỉ cho cậu, “Còn nữa, ở đây có huy chương gia tộc anh.”
“Em tìm được ở đâu?” Augustine bất ngờ.
“Trước khi quen anh, lúc em đi Australia vô tình gặp được.” Dạ Phong Vũ nói, “Lần này đã nghĩ thử xem, không ngờ là thật sự có thể mua về.”
“Nhìn một cái là có thể nhớ kĩ?” Augustine ôm người vào lòng mình.
“Bởi vì em yêu anh rất lâu rồi.” Dạ Phong Vũ rất thẳng thắn.
“Anh cũng sẽ yêu em thật lâu.” Lòng Augustine mềm mại, tay phải ôm chặt thắt lưng trần trụi của cậu, cúi đầu chạm môi, thanh âm dần biến mất giữa môi lưỡi dây dưa, “Phải yêu em lâu hơn bất kì ai.”
~~
Augustine tiên sinh vĩnh viễn là thổ hào tiêu chuẩn.