Edit & Beta: Cafesvictim
~ Mọi chuyện không vui đều đã qua ~
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng ngủ, Dạ Phong Vũ lười biếng mở to mắt, xoa đầu Chuột chũi nhỏ bên cạnh: “Chào buổi sáng.”
Trình Hạ đội trên đàu một nhúm lông rối xù ngồi dậy, chuyện đầu tiên làm chính là mơ mơ màng màng vạch áo ngủ của anh họ ra: “Vết thương thế nào rồi?”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ hơi buồn cười.
“Vậy là được rồi.” Trình Hạ mạnh mẽ vặn cái thắt lưng, lại nằm về ổ chăn, “Hôm nay Augustine tiên sinh phải họp cả ngày, chắc là phải khuya mới về được, anh có muốn đi vườn hoa giải sầu không?”
“Không muốn.” Dạ Phong Vũ với tay lấy tờ tạp chí giải trí, tính toán như vậy cho qua thời gian, kết quả chưa được mười phút đã bị cơn buồn ngủ đánh úp, vì thế lúc Trình Hạ rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, anh đã ngủ lại, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, còn ngủ đến giữa trưa mới bị đánh thức.
“Này, tỉnh lại đi.” Trình Hạ vỗ vỗ mặt anh, “Nên ăn cơm.”
Mười phút sau, Dạ Phong Vũ nhận lấy dao nĩa trong tay cậu, tựa vào đầu giường hưởng thụ bữa trưa, động tác vô cùng trì độn, lại thong thả.
“Bộ dáng này ngàn vạn lần đừng để mấy hãng đồ thể thao nhìn thấy.” Trình Hạ chống cằm nhìn anh, “Nếu không nhất định sẽ hủy bỏ hợp tác quảng cáo hàng năm tiếp theo.”
“Đặc quyền của người đang dưỡng thương.” Dạ Phong Vũ hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.
“Phillip cũng nói như vậy, nhưng căn bản chính là lấy cớ.” Trình Hạ dùng sức bóp một cái hạt óc chó, hiển nhiên là còn đang bất mãn vì cái ôm chữa bệnh dài đến một tiếng trước đó, với bị lải nhải bên tải đuổi không được, quả thực đau đầu.
Ổ chăn rất ấm, mỹ thực có vẻ cũng không thể xua tan cơn buồn ngủ, sau khi bữa trưa kết thúc, Dạ Phong Vũ thả cái thìa lại vào chén đĩa, lần thứ hai buông tha ý tưởng tỉnh táo lại.
“Còn muốn ngủ a?” Trình Hạ trợn mắt há mồm.
“Buổi trưa tốt lành.” Dạ Phong Vũ vùi cả người vào ổ chăn, một lần nữa nhắm mắt lại, “Không cần đánh thức anh.”
“Ít nhất đi ra ngoài phơi nắng phơi nắng.” Trình Hạ lắc lắc anh.
Nhưng đề nghị này cũng không có tác dụng gì ——- cho đến buổi tối Augustine trở về, Dạ Phong Vũ vẫn chìm trong mộng đẹp, ngay cả tư thế cũng không có đổi dù chỉ một chút.
“Không ăn cơm chiều?” Augustine nhíu mày.
“Phải.” Trình Hạ thành thành thật thật trả lời, “Cả ngày nay anh họ đều không có tinh thần.”
“Bị thương bởi súng hơn nữa lại mất máu quá nhiều, đây là trạng thái bình thường.” Bác sĩ tư nhân ở bên cạnh giải thích, “Hơn nữa người bệnh còn sốt nhẹ.”
“Đi ra ngoài đi.” Augustine cởi găng tay đặt một bên, “Nói nhà bếp chuẩn bị bữa tối, nửa tiếng nữa mang tới đây.”
Cái trán truyền đến cảm giác hơi lạnh, Dạ Phong Vũ mở to mắt, cười né tránh: “Lạnh quá.”
“Em bị sốt.” Augustine cầm tay cậu, “Cảm giác thế nào?”
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Mệt.”
“Anh cũng rất mệt.” Augustine ôm người lại, dùng cằm cọ cọ cậu, “Cho nên lát nữa giúp anh ăn tối.”
“Được.” Dạ Phong Vũ ách họng ho khan, chui trong lòng anh thay đổi một tư thế thoải mái.
“Bây giờ nhìn em như là Simba nhỏ bị ốm.” Augustine xoa xoa má cậu.
“Vậy anh chính là MOKA lớn khỏe mạnh.” Dạ Phong Vũ vẫn nhắm mắt, cầm tay anh.
Nụ cười của Augustine lập tức cứng ngắc, hả?
Chó lớn ở trong vườn hoa dưới lầu vui vẻ lăn lộn, bốn chân giang rộng, mạnh mẽ, vả lại hoạt bát.
Chờ lúc bữa tối được đưa tới, Dạ Phong Vũ đang ôm cổ Augustine triền miên hôn lưỡi, cũng không có đóng cửa phòng ngủ lại.
Trình Hạ đành phải lui ra ngoài, ngồi xổm ở hành lang chờ chấm dứt, Simba vẫy vẫy cái đuôi thong thả xuống lầu, chỉ có Elizabeth vẫn lượn trước cửa, thè lưỡi tê tê nhìn, đơn giản cảm thấy hứng thú.
“Em nên ăn tối.” Một lát sau, Augustine thả người ra.
Dạ Phong Vũ nhìn anh, áo hơi hơi rộng mở, thoạt nhìn gợi cảm lại mê người.
“Đêm nay khả năng là anh lại phải sang bên cạnh.” Augustine cùng cậu tựa trán, “Em không có lúc nào là không hấp dẫn anh.”
Dạ Phong Vũ vòng tay ôm lấy anh, cúi đầu cười ra tiếng.
Thời tiết ngày một ấm lên, vết thương cũng ngày một hồi phục. Danh tiếng cùng lượng vé bán ra của bộ phim đều như dự kiến, không tính là đại bạo, nhưng cũng xem như tác phẩm xuất sắc trong năm. Truyền thông đều dự đoán, đạo diễn mới có thể sẽ vì vậy mà được gia nhập đề cử gvào iải thưởng phim điện ảnh, thành công dẫn đầu trào lưu đạo diễn trẻ. Về phần diễn xuất của Dạ Phong Vũ, cũng nhận được không ít lời khen của giới phê bình điện ảnh chuyên nghiệp, mọi chuyện về sau đều coi như là thuận gió xuôi nước.
Cà phê trên bàn tản ra hương thơm nồng đậm, Dạ Phong Vũ khoanh chân ngồi dưới đất, cầm bút xem tài liệu.
“Anh tưởng là em đang ở trong phòng ngủ.” Augustine đứng ở cửa, giọng hơi bất đắc dĩ.
“Em tưởng là đến tối anh mới về.” Dạ Phong Vũ vô tội nhìn anh.
“Lại đang làm cái gì?” Augustine dở khóc dở cười, ngồi bên cạnh cậu lấy tài liệu ra xem.
“Quán cafe gia đình thứ bảy của em với Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ bỏ bút xuống, “Tháng sau khai trương.”
“Rất lợi hại.” Augustine lật lật vài tờ.
“Trong mắt anh, có phải có thể quy vào là trò trẻ con không?” Dạ Phong Vũ ôm vai anh.
“Anh tôn trọng tất cả những người có cố gắng.” Augustine lắc đầu, “Không phải là trò chơi, là vụ buôn bán nhỏ đáng yêu.”
“Nghe cũng không hơn kém gì mấy.” Dạ Phong Vũ cười chọc chọc anh.
“Cần anh giúp không?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Tạm thời rất thuận lợi.”
“Nếu Hạ Hạ cũng có một nửa cổ phần, vậy có thể giao việc này cho cậu ấy.” Augustine ôm cậu đứng lên, “Bây giờ em nên đi ngủ trưa.”
“Hôm nay vì sao lại về sớm?” Dạ Phong Vũ hỏi anh.
“Bởi vì cuộc họp bị trì hoãn.” Augustine đẩy cửa phòng ngủ ra, “Để phối hợp cảnh sát xử lí Bernal con và Dick.”
“Có thể yêu cầu được nghe toàn bộ không?” Dạ Phong Vũ bị anh đặt lên sô pha.
“Có thể, có điều rất chán, cũng không cần thiết phải biết cụ thể.” Augustine đưa một chén nước qua, “Lúc mới bắt đầu, Dick chỉ muốn đối phó với em và Bernal con, trong kế hoạch cũng không có anh.”
“Nếu hắn thật sự là con riêng của lão Bernal, căm ghét Bernal con cũng là hiểu được.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Nhưng liên quan gì đến em?”
“Mẹ hắn là gái làng chơi, lão Bernal đương nhiên sẽ không thừa nhận sự tồn tại của hắn, nhưng bởi vì bọ uy hiếp quấy rầy không ngừng, đã đồng ý sẽ cho hắn một khoản tiền lớn.” Augustine nói, “Nhưng bởi vì em xuất hiện, cho nên mọi thứ đều trở thành bọt nước.”
“Ý của anh là, lão Bernal còn chưa có kịp thực hiện lời hứa với hắn, đã vị bị điều tra mà tự sát?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine gật đầu: “Hơn nữa trong di chúc giao cho luật sư, không có một chữ liên quan đến hắn.”
“Vậy cái gọi là kho báu kia thì sao?” Dạ Phong Vũ lại hỏi.
“Bịa đặt trăm phần trăm, hắn chỉ muốn dùng cái này để kích thích Bernal con, tra tấn hắn đồng thời cũng trả thù em, để thỏa mãn tâm lí biến thái sai lệch của mình.” Augustine nói, “Hắn vốn nghĩ sau nửa năm, liền tự mình xử lí Bernal con, nhưng sau đó lại vô tình biết được quan hệ của chúng ta.”
Dạ Phong Vũ hơi nhíu mày.
“Rất ít người có thể từ chối tiền tài.” Augustine nói, “Cho nên hắn thay đổi kế hoạch, muốn thông qua em tiếp cận anh, để giao dịch với mấy tổ chức buôn vũ khí ở Nam Mỹ, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại thảm hại.”
“Nghe có vẻ đủ để quay được một bộ phim đó.” Dạ Phong Vũ xoa huyệt thái dương, tựa lưng vào sô pha.
“Chuyện không vui đều đã qua.” Augustine kéo cậu lại, “Bây giờ em chỉ cần làm một việc, đó là dưỡng thương cho khỏe lại.”
“Được.” Dạ Phong Vũ ngồi lên đùi anh, “Đi ngủ trưa.”
Augustine bám lấy thắt lưng cậu, ôm lên cùng đi về phía giường, sau đó nói: “Em yêu, hình như em béo lên.”
Dạ Phong Vũ lập tức lắc đầu: “Không có.”
Augustine: “………….”
Một tiếng sau, Phillip cười tươi roi rói, thò đầu vào thư phòng.
“Biến.” Augustine đóng ngăn kéo lại.
“Quả nhiên anh đang nhìn nhẫn.” Phillip kéo ghế qua, đặt mông ngồi đối diện anh, “Thế nào, có nghĩ xong nghi thức cầu hôn chưa?”
“Mày tốt nhất là có thể đưa ra đề nghị hữu dụng.” Augustine hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên bàn, từ trên cao nhìn xuống.
“Trong vòng một tháng, ít nhất em có thể đưa ra một trăm đề nghị.” Thái độ Phillip thành khẩn.
“Bao gồm cả việc xây lại hành tinh Cybertron?” Augustine hỏi.
“Chị dâu rất thích Optimus.” Lí do của Phillip rất đầy đủ.
( Cybertron, Optimus: Xuất hiện trong Transfomer. Đọc mà cười chết với thanh niên Phillip:vvvvvvv)
Augustine không nói một lời nhìn cậu.
“……..Được rồi, đề nghị này có thể pass.” Phillip giơ tay đầu hàng, “Hoặc là có thể mặc thành Avatar, phối với nhẫn màu lam.” A! Hoàn mĩ!
Một giây ngay sau đó, cậu ta đã bị đuổi khỏi thư phòng.
Thật sự là không hề trì hoãn.
Kate phu nhân cũng gọi điện thoại tới, quan tâm một chút tiến triển của đoạn tình cảm này.
“Rất tốt.” Dạ Phong Vũ dựa trên giường, “Con đã thoát khỏi thời kì do dự.”
“Cho nên tính nhận lời cầu hôn của Augustine tiên sinh?” Kate phu nhân hỏi.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Con thương anh ấy.”
Kate phu nhân vừa không vui lại chua xót: “Rất vui vì con có thể lựa chọn như vậy.”
“Vâng.” Dạ Phong vũ chôn đầu trong gối, cười liên tiếp không ngừng.
“Nghe có vẻ như tiểu Cookie đã chờ không nổi hôn lễ này.” Cúp điện thoại xong, Kate phu nhân nhìn trượng phu bên cạnh.
Biểu cảm của Leon tiên sinh rất uy nghiêm.
“Anh có thể chặt gốc anh đào trong vườn sau kia, để chuẩn bị quà tân hôn.” Kate phu nhân suy yến đỡ trán, “Về phần em, cần về giường nằm ba ngày.” Để bù đắp nỗi đau con trai bị người ta mang đi.
Leon tiên sinh nắm cái cưa điện, đồ tư bản đáng giận.
“Quà tân hôn?” Augustine cũng từ miệng Trình Hạ biết được chuyện này.
“Đúng vậy, khi anh họ còn nhỏ, dượng đã nói sẽ dùng gốc anh đào làm một cái bàn nhỏ, tặng cho anh ấy làm quà tân hôn.” Em họ trả lời, “Bây giờ đang phơi sơn rồi.”
Augustine: “……….”
Phillip ngồi bên cạnh, hai mắt tràn ngập đồng tình.
Nước sơn cũng sắp khô rồi, nhưng mà hôn còn chưa có cầu.
Nghĩ thôi cũng khiến người ta sốt ruột.