Tuần đầu tiên sống chung với Trương Liễm, Chu Mịch đã xác định được một điều.
Đó chính là đứng trước mặt cái người tên Trương Liễm này, giả vờ không quen biết hay tự miễn dịch cơ bản là không thể, anh có một sức hút không có cách nào từ chối.
Anh vẫn luôn ngay thẳng, dứt khoát trên phương diện dục vọng cá nhân, vì thế mà không làm người khác sinh ra chán ghét; nhưng anh cũng rất giỏi trong việc biến ranh giới tình yêu nam nữ trở nên mơ hồ, mờ mịt, đó là một đường nét đứt ở giữa giấy thủ công, không có cách nào cắt đi, cùng lắm chỉ có thể gấp lại, cứ cho là có thể rời khỏi, nhưng mép giấy thực ra vẫn sẽ hợp lại ở đầu bên kia, thậm chí còn được dính bằng keo.
Hoặc là cũng vì cô có hơi sợ sáng, phong cách xử sự lúc thì sáng sủa lúc thì mờ tối của anh hoàn toàn đánh vào phương hướng cá nhân của cô.
Cô không có cách nào cắt bỏ cảm giác mà Trương Liễm đem lại.
Chu Mịch ngồi thất thần ở vị trí làm việc, nhớ đến một người rõ ràng còn không cách cô đến một trăm mét.
Diệp Nhạn vừa đến đã hóng chuyện với cô, chỉ sợ quá chậm: “Mi à, hóa ra em có bạn trai hả, giấu kỹ thế.”
Chu Mịch hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Diệp Nhạn phá lệ bê một bát mì khô nóng mang về – đồ ăn nhiều cacbohydrat mà cô ấy luôn coi là kẻ thù: “Tối hôm đi hát đó?”
(Món ăn truyền thống của Vũ Hán.)
Chu Mịch phản ứng lại, duy trì một cách nói: “Ồ.”
Diệp Nhạn xé túi bóng ra nhìn cô: “Chị nhớ ra rồi, có phải là cái người gọi cho em đợt ba người chị em Zoe ăn cùng nhau ở không?”
Chu Mịch hơi đơ ra, tiếp tục lấp lửng hai chữ: “Chắc vậy.”
Diệp Nhạn bật cười: “Cái gì mà chắc vậy, phải là phải, không phải là không phải.”
Chu Mịch cụp mắt: “Hơi khó nói…”
Diệp Nhạn chỉ cần một mắt là nhìn thấu: “Còn chưa xác định?”
Chu Mịch không thể trả lời. Phải miêu tả với người ngoài thế nào, từng là bạn giường hẹn hàng tháng, bây giờ là vợ chồng trên khế ước? Hai thân phận này nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy không đáng tin, cũng không đáng để lộ ra.
Cô cào đầu, bắt đầu bịa chuyện: “Anh ấy theo đuổi em lâu lắm rồi… Em định tiếp xúc ba tháng trước để xem thử, vậy nên không muốn để người khác hiểu nhầm là em độc thân, dù sao thì hàm lượng bạn trai của anh ấy nói thế nào cũng được % rồi.”
Diệp Nhạn bị sự hình dung của cô chọc cười: “Hàm lượng bạn trai %, là loại nước ép gì sao?”
Chu Mịch không lên tiếng.
Cảm giác càng giống một loại nước hoa hay cốc-tai nào đó hơn, cô nói thầm trong lòng.
Diệp Nhạn bắt đầu hút mì, Chu Mịch vội vàng chuyển chủ đề: “Chị thì sao, chị với bạn trai thế nào rồi?”
Diệp Nhạn vừa nhai kỹ vừa nói không rõ ràng: “Chị đã ăn uống lại được như bình thường rồi, em nói xem.”
Chu Mịch lập tức cười khanh khách.
Diệp Nhạn nuốt xuống, lắc lắc đôi đũa: “Bạn trai cũ của chị vô cùng thích cái kiểu dáng người gầy như tờ giấy gầy như xương cá, làm chị cũng như là phát điên, bây giờ nghĩ lại cần gì phải như vậy, ba bốn năm ăn như thế sao chị có thể sống được nhỉ, vì đàn ông mà từ bỏ thực phẩm không lành mạnh, chị đúng là quá ngốc rồi.”
Nghe thấy cô ấy đã đổi sang từ “Bạn trai cũ”, Chu Mịch tự giác cảm thấy không còn cần phải hỏi nữa, chỉ muốn động viên cô ấy: “Bai bai rồi thì bai bai, người tiếp theo càng ngoan hơn.”
Diệp Nhạn liếc nhìn cô, cười khẽ: “Chỉ sợ bai bai rồi người tiếp theo lại hư hơn.”
Nụ cười này yếu ớt giống như nhân viên đứng quầy đã mệt chết vì bảy ngày bảy đêm không ngủ nhưng vẫn phải ra sức buôn bán.
Diệp Nhạn lại cúi đầu, vô cùng chậm chạp gắp một gắp mì, thất thần nhét từng chút vào trong miệng.
Chu Mịch không nói chuyện nữa, bưng cái cốc còn hơn một nửa đứng dậy rời khỏi chỗ.
Những người lìa xa sau một mối tình dài lâu đều biết.
Nó không phải là kiểu sụp đổ trong tức khắc, tê tâm liệt phổi, mà là bệnh mãn tính mất thời gian dài để hồi phục, những cảnh tượng, cuộc đối thoại, bài hát, bộ phim quen thuộc đều trở thành từng nốt bầm xuất huyết dưới da, bất luận là vô tình hay cố ý chạm vào đều sẽ làm người ta phát đau.
Chu Mịch đổ hết nước đi, dừng lại sau quầy bar chọn cà phê uống nhanh, muốn kéo dài thời gian một chút, dành cho leader một không gian tự mình tiêu hóa cảm giác buồn rầu.
Cà phê uống nhanh đều được để ở trong một cái khay màu đen, màu sắc đa dạng, còn rất tươi đẹp, giống như những mảnh cầu vồng vỡ ra.
Chu Mịch lấy từng cái một ra xem, rối rắm một hồi lầu. Ở công ty cô thích pha trà hoặc uống nước lọc hơn, vậy nên không biết cách phân biệt mùi vị cho lắm.
Điện thoại trong túi quần rung lên một cái.
Chu Mịch rút ra xem, thế mà lại là tin nhắn Wechat của Trương Liễm, ngắn ngủi hai chữ:
[Màu vàng.]
Chu Mịch cả kinh, tìm bốn chung quanh, nhìn thấy Trương Liễm đứng ở khu sáng tạo ý tưởng, lúc nào anh cũng cao lớn, chỉ cần liếc mắt là thấy.
Có lẽ bị gọi đến để review thứ gì đó, giám đốc sáng tạo Teddy cũng đứng bên cạnh anh.
Anh nhìn màn hình một lúc, rồi lại nghiêng đầu nói chuyện với Teddy, lúc thì nghiêm mặt, lúc lại nở nụ cười, cảm xúc rất tự nhiên nhưng cũng tập trung.
Sao lại chú ý được cô đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn ở đây.
Chu Mịch cụp mí mắt, nóng đầu rút một cái màu vàng ra, lắp vào máy pha cà phê, bắt đầu thao tác.
Chất lỏng màu nâu chảy ồ ồ xuống, mùi hương nồng đậm tỏa ra trong một phạm vi rộng.
Pha xong cà phê, Chu Mịch lại liếc đến chỗ Trương Liễm, bưng cốc lên rời khỏi quầy bar.
Sau khi trở về chỗ ngồi, Diệp Nhạn đang nhịp nhàng gõ chữ, có vẻ đã tạm thời hồi phục tinh thần.
Chu Mịch dùng hai tay bê cốc, nhấp một ngụm nhỏ, thế mà đúng thật là loại cô thích nhất, có vị ngọt giống bánh bích quy hay vị hoa quả.
Cô có hơi ngạc nhiên rút điện thoại ra, lại nhìn tin nhắn Trương Liễm vừa gửi đến, cứng miệng trả lời: [Em có thể tự mình chọn.]
Một lúc sau, Trương Liễm trả lời: [Định chọn bao lâu. Người khác nhận lương để lười biếng, em nhận lương để chọn cà phê.]
Chu Mịch: “…”
Cô nghiến răng nghiến lợi: Đúng, vừa nãy em nhận lương để chọn cà phê, bây giờ còn nhận lương để nói chuyện với sếp, sao nào.
Trương Liễm: [Nói chuyện không sao cả.]
Trương Liễm: [Sự tương tác lành mạnh giữa cấp trên và cấp dưới, có ích cho việc tăng cường sự gắn kết của công ty.]
Chu Mịch suýt nữa thì phun ra, vội vàng liếc sang bên cạnh mấy cái, cầm điện thoại xuống thấp hơn một chút mới đè ý cười trên môi xuống.
Cô hỏi: [Lành mạnh ở đâu chứ?]
Trương Liễm: [Không lành mạnh ở đâu?]
Chu Mịch khựng lại.
Sau khi buổi tối thứ bảy qua đi, cô cảm thấy khả năng liên tưởng miên man của mình đã tăng mạnh, nếu không tại sao năm chữ hỏi vặn lại của anh lại làm cô ngửi ra một mùi ám thị chứ.
Chu Mịch chỉ thẳng ra: [Câu hỏi vặn của anh đã rất không lành mạnh.]
Trương Liễm: [Một AE như em còn biết mở rộng tư duy hơn cả Creative.]
Chu Mịch ngụy biện: [Anh xem, anh cũng nghĩ đến rồi thây.]
Trương Liễm nói: [Từ lúc bắt đầu anh chỉ muốn nói với em vài câu.]
Gò má của Chu Mịch bất tri bất giác gồ lên: [Bên trên đã vượt quá vài câu rồi, tận mấy câu liền, nói xong rồi.]
Trương Liễm: [Được.]
Chu Mịch đột nhiên lại không muốn kết thúc, nhất định phải hỏi cho rõ: [Vậy tại sao anh lại muốn nói chuyện với em.]
Trương Liễm trả lời: [Nhìn thấy em, nghĩ đến em, nói vài câu thì sao?]
Sao lúc nào anh cũng có thể đúng tình hợp lý mà đường đường chính chính như vậy.
Chu Mịch nhịn rồi lại nhịn, mới không đến nỗi thầm kêu lên một tiếng “Vãi” quê mùa.
Quá ảnh hưởng đến sức tập trung rồi, cô lập tức dừng nói chuyện với Trương Liễm: [Em thật sự phải đi làm việc đây, tạm biệt.]
Trương Liễm: [Ừm.]
Trương Liễm: [Tạm biệt.]
—
Buổi chiều, nhóm làm pitching cho hộp đồ ăn nhẹ Tết Đoan Ngọ của KFC tập kết hoàn tất, Chu Mịch chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào đã bị Diệp Nhạn kéo vào.
Việc đầu tiên cô làm là kiểm tra danh sách thành viên, xác nhận Tưởng Thời không ở đây mới thở phào một hơi.
Diệp Nhạn chú ý đến sự biến đổi nhỏ trên mặt cô, trêu ghẹo ở bên cạnh: “Yên tâm đi, không sắp xếp người nào đó vào đâu.”
Chu Mịch nở nụ cười ngầm hiểu: “Yan, cảm ơn chị.”
“Haiz, chị còn chưa biết.” Diệp Nhạn một tay chống eo, một tay di chuyển chuột lật xem báo cáo ngắn: “Trong tay Tưởng Thời có rất nhiều việc, không kịp lên chuyến xe tang này.”
Chu Mịch nhìn cô ấy: “Sao lại biến thành xe tang rồi.”
Diệp Nhạn thở dài: “Khó chịu chết mất, không phải người quen cũ nên rất phiền, giám đốc mới còn không kết bạn được.”
Chu Mịch hỏi: “Trước khi làm pitching đã phải liên hệ với bên A rồi sao?”
Diệp Nhạn nói: “Đương nhiên phải tích cực liên hệ rồi, trước khi làm pitching phải nắm rõ sở thích và khuynh hướng của khách hàng, phải xuống tay một cách có mục tiêu, tỷ lệ thành công mới lớn.”
Chu Mịch nói: “Rõ ràng không muốn làm hạng mục này một chút nào mà lại nghiêm túc như vậy, Yan, trạng thái tâm lý của chị tốt quá.”
Diệp Nhạn hừ lạnh: “Chị không thích là có thể không làm sao? Chị làm bừa Fabian có thể tha cho chị sao?”
Đột nhiên nghe được tên của Trương Liễm, Chu Mịch chớp mắt, dò hỏi: “Nhìn anh ấy có vẻ rất dễ nói chuyện mà.”
Diệp Nhạn: “Giả đấy, toàn bộ là giả đấy. Đúng là một con hổ biết cười.”
Chu Mịch biểu đạt sự tán thành sâu sắc: “Đúng đúng đúng.”
Diệp Nhạn liếc cô: “Em mới đến có ba tháng đã cảm thấy thế rồi sao?”
Chu Mịch ngây ra, giọng thấp hơn: “Ừm, có một chút… Cảm thấy anh ấy rất thần bí.”
“Lúc chị mới vào Austar không được nhạy cảm như em, mỗi lần nhìn thấy anh ấy trong công ty đều cảm thấy anh ấy tỏa ra vầng hào quang, vừa cao vừa trắng vừa đẹp trai, chiếu rọi khắp nơi như một nam thần,” Diệp Nhạn lộ ra ý cười sùng bái thường thấy của con gái, lại nhanh chóng biến mất: “Sau đó trải qua một cuộc đại hội công ty thì không thấy thế nữa.”
Chu Mịch hiếu kỳ: “Đại hội công ty?”
Diệp Nhạn còn chắp tay như thắp hương cầu nguyện đợi khách hàng chấp nhận kết bạn: “Đúng vậy, bọn chị đều gọi là đại hội tự kiểm điểm, bốn năm tháng một lần, mỗi một người đều phải có mặt, ở tại Pantry, mỗi nhóm phái một người nói về tiến độ công việc, xem xem có việc gì sắp xếp không thuận lợi hay ai đó làm việc không hẳn hoi, nói chung anh ấy đã bắt đầu phê bình thì hoàn toàn biến thành một người khác.”
(Pantry hay còn có tên gọi khác là Relaxation room hay Break room là một khu vực, không gian phụ trợ có phong cách thiết kế chỉ dành cho các hoạt động nghỉ ngơi, thư giãn, ăn uống, giải trí,… của nhân viên sau những giờ làm việc căng thẳng, mệt mỏi.)
Diệp Nhạn lại liếc mắt nhìn Chu Mịch: “Có điều em cũng đừng lo lắng, anh ấy chưa từng làm khó thực tập sinh.”
Chu Mịch cong mắt cười, nuốt lòng hiếu kỳ vào trong bụng.
—
Hơn bốn giờ chiều, Chu Mịch chỉnh sửa số liệu trên Weibo, Wechat, Tiểu Hồng Thư, Douyin của sữa Amby trong một tuần, nén lại gửi cho Diệp Nhạn, còn thông báo cho cô ấy một tiếng.
Có lẽ cuối cùng Diệp Nhạn đã được khách hàng bên KFC bật đèn xanh, sắc mặt xanh đen cả một biểu chiều cũng ấm áp hơn, chỉ là miệng vẫn hùng hùng hổ hổ: “Thêm cái tên này khó thật, Phật gia hay gì…”
Cả người cô ấy đột nhiên không nhúc nhích, động tác gõ bàn phím như phá cửa để trút giận cũng dừng lại.
“Oa.”
Cô ấy cảm thán một câu: “Trai đẹp hả.”
Chu Mịch nghe vậy, hai mắt sáng lên ba phần: “Trai đẹp gì chứ, trai đẹp ở đâu.”
Diệp Nhạn quay điện thoại ra, dựng lên để chia sẻ đồ tốt với cô: “Ảnh trên vòng bạn bè của Phật gia.”
Trên màn hình là một chàng trai quỳ xuống chụp ảnh với chú chó. Dùng từ “Chàng trai” để hình dung hình như không thích hợp lắm, bởi vì gương mặt anh ấy không phải tràn đầy collagen theo nghĩa thuần túy, chỉ là nụ cười vô cùng có cảm giác thiếu niên, vậy nên không nhìn ra tuổi thật. Anh ấy mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, mái tóc bị gió thổi loạn lên nhưng lại không phải là khuyết điểm, giống như là vẽ rồng thêm mắt hơn, như đồng cỏ chao đảo hay khu rừng lay động.
Chu Mịch ngẩn ngơ: “Đây là khách hàng sao, trẻ quá.”
Diệp Nhạn thấy nhiều biết rộng: “Cũng bình thường thôi, cũng có người nhìn còn trẻ hơn nữa. Nhưng nhìn vẻ ngoài anh ta dễ chịu quá.”
Hình dung của Diệp Nhạn rất chuẩn xác.
Dễ chịu.
Ngoại hình không hề có tính công kích, như làn gió mát thổi đến.
Chu Mịch không khỏi nhìn nhiều thêm mấy cái. Cả gương mặt người đàn ông, nếu như chỉ nhìn mỗi phần mặt và mày đã bị kích thích thị giác rất mạnh, quả thật là Lộ Minh phiên bản trắng nõn.
Diệp Nhạn thu điện thoại về, cằn nhằn: “Chuyện gì vậy, nhìn khuôn mặt như cả đời sẽ không phá thân này đột nhiên tôi không còn tức giận nữa rồi. Tôi đi tìm hiểu rõ xem người này rốt cuộc là bản thân anh ta hay con trai anh ta đã… Được thôi, còn có ảnh khác nữa, chính là anh ta, thế này làm người ta hợp tác mà không quan tâm đến tư lợi kiểu gì, ông trời thấy tôi thất tình muốn ban phát tình yêu cho tôi sao?”
Diệp Nhạn gửi tấm ảnh này vào nhóm pitching KFC, còn long trọng giới thiệu, giống như khuấy động bể cá sau giờ chiều, đám phụ nữ và gay ở ẩn sau khi vào nhóm đều lộ đầu hiện diện.
Chu Mịch nhìn lịch sử trò chuyện lướt đi nhanh chóng thì cười mất nửa tiếng.
Vui đủ rồi, Chu Mịch lại rời khỏi chỗ ngồi. Số lần đi lấy nước của cô hôm nay tăng gấp hai lần so với bình thường.
Nhớ lại hồi còn học cấp ba, mỗi lần đi lấy nước dường như chỉ để đi qua khung cửa sổ lớp học của chàng trai mình thầm mến, nhìn thì có vẻ không liếc ngang liếc dọc, thật ra khóe mắt đã lao điên cuồng như con ngựa hoang thoát cương, tìm kiếm người khắp nơi.
Tiếc là Trương Liễm lại ra ngoài rồi.
Cốc đã đầy rồi, trái tim lại có chút trống trải.
Cô uống một ngụm lớn, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, gửi cho Trương Liễm một tin nhắn: Tối nay em tự về.
Bên kia không có động tĩnh gì.
Chu Mịch đợi hồi lâu, càng về sau càng lơ đãng, động tác gõ bàn phím cũng nhanh hơn một cách nóng nảy. Sắp năm rưỡi, Trương Liễm cuối cùng cũng trả lời tin nhắn, chỉ liếc mắt một cái, trái tim Chu Mịch lại đập thình thịch một lần nữa, sự vui mừng lại lóe sáng tràn ngập.
Có lẽ anh thật sự có thuật đọc tâm bẩm sinh: [Anh đến dưới công ty rồi.]