TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
Quyển : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương : Đại Diễn điện.
Dịch giả: nhatchimai
Biên tập: vn
Nguồn: bachngocsach.com
Bảy mươi hai ngọn núi Địa Nguyên rung động trôi nổi. Ở ngoài xa ngoại vi không gian kiếm trận xuất hiện từng đạo vết rách không gian.
Cặp mắt của Lam chưa từng sáng bỗng bắn ra quang hồ U Lam, Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Đồ đột nhiên bay khỏi thân thể. Nó dài ra đến mấy trăm trượng, to lên giống như một vệt Tinh Hà màu xanh da trời vạch ngang trời. Sau đó thân thể thị khẽ động, cả người bay thẳng vào bên trong kiếm đồ, biến mất vô tung.
Bên trong kiếm đồ, một trăm hai mươi chín thanh Địa Nguyên kiếm khí phóng lên trời cao rồi hợp với bảy mươi hai ngọn núi Địa Nguyên thành một trận thế, trận thế này còn hoàn chỉnh hơn cả bảy mươi hai ngọn núi đá!
Chi! Chi!
Từ quang U Lam sắc chiếu sáng toàn bộ không gian, một trăm hai mươi chín thanh Địa Nguyên kiếm khí phun ra nuốt vào từ quang tạo thành một không gian Trọng Nguyên mới.
Khi không gian Trọng Nguyên mới xuất hiện, không gian được hình thành từ bảy mươi hai ngọn núi đá lập tức trở nên càng thêm không ổn định, nó nhanh chóng sụp đổ từ ngoài lan vào trong.
Bành! Bành! Bành!
Bên trong nổ một loạt tiếng kịch liệt, bên ngoài từng ngọn núi đá Địa Nguyên bị sụp đổ tan tành, Địa Nguyên thạch kiếm được dựng dục bên trong lập tức bị một trăm hai mươi chín thanh Địa Nguyên kiếm khí tạo thành Không gian Trọng Nguyên bên trên dẫn dắt, bị hấp nhiếp như chim én về rừng gia nhập vào hàng ngũ một trăm hai mươi chín thanh Địa Nguyên kiếm khí.
Một ngọn! Hai ngọn! Ba ngọn... Mười ngọn! Mười lăm ngọn! Hai mươi ngọn! ba mươi ngọn! Mãi cho đến ngọn Núi đá Địa Nguyên thứ ba mươi sáu sụp đổ, ba mươi sáu ngọn Núi đá Địa Nguyên còn lại hình thành một kết cấu vững chắc. Tuy không gian rút nhỏ gấp ba nhưng thoáng cái ổn định lại, không hề sụp đổ.
Một trăm hai mươi chín thanh Địa Nguyên kiếm khí phía trên có thêm ba mươi sáu thanh kiếm khí gia nhập nên trận thế càng thêm hoàn thiện, uy lực cũng càng thêm lớn, thế nhưng đối với ba mươi sáu ngọn núi đá còn lại lại không thể làm gì.
Lam từ trong kiếm đồ hiện hình: "Mạc Vấn! Toàn lực công kích ngọn núi đá thứ hai ở tay trái ngươi!"
Mạc Vấn nghe vậy lập tức ra tay, Tích Thiên Kiếm Quyết, Trường Thanh Kiếm Quyết, Đại Vân Vũ Kiếm Quyết, Phần Thiên Kiếm Quyết, sát chiêu của bốn loại Kiếm Quyết thay phiên thi triển. Kiếm quang sáng chói giao thoa oanh kích cái ngọn Núi đá Địa Nguyên như lời Lam bảo.
Tuy nhiên kiếm khí không tấn giai, uy lực Kiếm thức cũng không tăng cường, nhưng kiếm khí tăng trưởng gấp mười lần làm cho hắn càng thêm không kiêng nể gì cả sử dụng chiêu thức mạnh nhất trong Tứ đại Kiếm Quyết, tuyệt không lo lắng kiếm khí không đủ dùng.
Oanh kích tròn nửa canh giờ, kiếm khí trong đan điền Mạc Vấn vẫn y nguyên tràn đầy vô cùng. Mà Địa Nguyên thạch cứng rắn bị oanh kích liên tục không ngừng rốt cục cũng sụp đổ mở ra một khe hở cự đại, đại lượng Địa Nguyên tinh khí tinh thuần từ trong cái khe tràn ra.
Toàn thân Mạc Vấn run lên, thân thể bị Địa Nguyên thạch tinh khí bao phủ, lỗ chân lông toàn thân mở ra tham lam cắn nuốt Địa Nguyên tinh khí, thể chất từ từ lột xác.
Thế nhưng theo sơn thể văng ra tung tóe, sự phản phệ của Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận cũng nối gót kéo tới, còn cả đạo đạo từ quang từ bên trên sơn thể còn dư lại của Địa Nguyên thạch bắn ra, tám lần trọng lực áp lên Mạc Vấn, từng vòng từ quang cũng theo đó chà xuống dưới.
Thân thể Mạc Vấn trì trệ, trọng lực có thể không làm hắn bận tâm nhưng từ quang trói buộc không liên quan đến độ cứng cỏi của thân thể. Ba mươi sáu ngọn Núi đá Địa Nguyên hình thành Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận chỉ cấp độ Nhị giai Trung phẩm. Hiện giờ, nó vừa mới sụp đổ xong gây dựng lại nên uy lực suy yếu xuống mức Nhị giai Hạ phẩm, nhưng đây cũng là cấp độ Kiếm Cương!
Đối với từ quang tác dụng, Mạc Vấn cảm thấy không có lực, cấp bậc chênh lệch quá lớn chứ có phải là một cái hào nông đâu. Hắn có thể vượt cấp khiêu chiến Kiếm Mạch Đại viên mãn, là vì cảnh giới Kiếm Mạch tuy đã ngưng tụ bổn mạng kiếm khí, mặc dù cao cường đến đâu vẫn thuộc về phạm trù kiếm khí. Nhưng cảnh giới Kiếm Cương lại khác, kiếm khí đã có thể hóa cương là một lần lột xác, dù kiếm khí của Mạc Vấn có hùng hậu gấp trăm lần, cũng không có khả năng vượt con hào rộng này, trừ phi hắn đột phá, ngưng tụ bổn mạng kiếm khí chính thức đạt tới Kiếm Mạch kỳ thì có lẽ còn một ít khả năng.
Cũng may Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận ở đây vì mục đích thí luyện là chủ yếu chứ không phải để sát phạt, nếu không kiếm trận cắn trả thì dù Mạc Vấn có mạnh mẽ thế nào cũng không ngăn cản nổi.
Đang lúc Mạc Vấn cảm thấy lo lắng, thân ảnh trong kiếm đồ màu xanh da trời lần nữa hiển hiện, nhẹ nhàng một trảo xuống phía dưới. Từ quang bao phủ trên người Mạc Vấn lập tức bị nhiếp vào trong tay. Thân phận trận linh Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận Trận của Lam là hàng thật giá thật, tuy bị cấm chế hộ sơn Tâm Diễn Tông ước thúc, nhưng một vài thao tác không trái với luật định thì vẫn có thể làm.
Từ quang trói buộc biến mất, Mạc Vấn lập tức tiếp tục oanh kích ngọn Núi đá Địa Nguyên này. Theo công kích, khe hở càng lúc mở ra càng lớn, Địa Nguyên tinh khí tràn ra càng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ ngọn núi đều xuất hiện vết nứt, cả ngọn núi đá như là biến thành cái rây, linh lực Địa Nguyên đậm đặc bay ra rất nhanh, một phần bay vào không gian, một phần bị Mạc Vấn hấp thu.
Ước chừng nửa canh giờ nữa, cả ngọn Núi đá Địa Nguyên kêu rầm một tiếng, ngọn núi bị Mạc Vấn đánh thành một đống đá vụn. Thanh Địa Nguyên thạch kiếm bên trong lộ xuất thân hình, một đạo từ quang lập tức từ trên kiếm đồ rọi xuống hấp nhiếp bay lên.
Ba mươi sáu ngọn Núi đá Địa Nguyên vừa mới hình thành không bao lâu, Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận lại bắt đầu không ổn định.
Lúc này đây, bởi vì uy lực kiếm trận đã bị suy yếu cực độ, đối mặt với một trăm sáu mươi lăm thanh Địa Nguyên kiếm khí phía trên tạo thành kiếm trận mới dẫn dắt, từng ngọn, từng ngọn Núi đá Địa Nguyên nứt vỡ, căn bản không có cơ hội gây dựng lại, một thanh Địa Nguyên thạch kiếm thoát khốn mà ra.
Cuối cùng ba mươi sáu thanh Địa Nguyên thạch kiếm trở về vị trí cũ, địa từ Trọng Nguyên kiếm đồ phát ra ánh sáng rực rỡ, tất cả linh áp không hề bị hộ sơn cấm trận ước thúc nên phóng xuất ra hoàn toàn!
Lam từ trong trận đồ hiển hiện, bắp chân trần trắng noãn giẫm lên U Lam sắc từ quang, miệng huýt gió từng tiếng dài, sự vui sướng từ trong nội tâm được thể hiện ra.
Nhưng Mạc Vấn lại không có tâm tình cao hứng, không hẳn lo lắng vì sợ Lam không thực hiện ước định, mà là nếu Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận hoàn toàn sụp đổ, Hắc Ám hư vô từ bốn phía sẽ ép tới đây.
Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận nguyên bổn vốn là một bộ phận thuộc Hộ sơn cấm chế của Tâm Diễn Tông, bởi vì bị phá hoại mà phải nhập vào chủ cấm trận để tự động khôi phục. , chìm vào chủ cấm trong trận tự hành khôi phục. Hiện tại Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận thuộc Hộ sơn cấm chế của Tâm Diễn Tông đã biến mất, bọn hắn ở trong này thành ra người từ bên ngoài tất bị chủ cấm trận gạt bỏ.
Biến cố xung quanh tất nhiên Lam cũng cảm thấy, những thị đã đoán được từ trước, bởi vậy không chút hoang mang liền thu nhập hai trăm linh một thanh Địa Nguyên kiếm khí bên ngoài vào trong kiếm đồ, cả người cũng chìm vào trong đó. Kiếm đồ cuốn lại, cuốn luôn cả Mạc Vấn rồi phi vào Hắc Ám hư vô.
Chỉ nháy mắt, kiếm đồ bọc lấy Mạc Vấn liền đâm vào Hắc Ám hư vô, như đâm vào một thành lũy chắc chắn. Mạc Vấn cảm thấy toàn thân chấn động, kiếm đồ phóng xuất ra từ quang khôn cùng! Giờ phút này những từ quang không còn dịu dàng ngoan ngoãn như trước kia, mà là trở nên cực kỳ cuồng bạo, như Lôi Điện hung hăng bổ thẳng vào bóng tối.
Hắc Ám trống rỗng bị từ quang xé mở một lỗ hổng, tiếp đó trận đồ cuộn lấy Mạc Vấn rồi xông ra khỏi lỗ. Sau một khắc, lỗ hổng kia đã bị một luồng gợn sóng kinh khủng bịt kín. Không gian vốn là chỗ của Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận bị Hắc Ám bao phủ toàn bộ...
Oanh!
Mạc Vấn cảm giác toàn thân chấn động, như rơi vào một mặt phẳng cứng rắn, Địa Từ Trọng Nguyên kiếm đồ đột nhiên ly thể, tự động cuốn thành một quyển trục rơi xuống mặt đất. Mạc Vấn lồm cồm bò dậy, vừa nhúc nhắc thân thể nhức mỏi vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Giờ phút này hắn đang đứng ở bên rìa một quảng trường rất lớn, dưới chân là nham thạch cứng như thép. Giữa quảng trường có một cung điện sừng sững nguy nga cao vài chục trượng. Kỳ quái nhất là trong vòng ngàn trượng xung quanh quảng trường không có một tia sương mù, tất cả cảnh vật đều hiện ra rõ ràng.
Mạc Vấn hít một hơi khí lạnh, không phải vì đại điện hùng dũng, mà là trên quảng trường đầy những thi hài toái cốt đã phong hóa và những thanh linh kiếm tàn hài rơi lả tả khắp nơi lấy. Những thi hài đại khái vẫn còn nguyên tư thế trước khi chết, nhìn thấy mà giật mình. Có một cái hài cốt gần Mạc Vấn đang bị một Thanh Linh kiếm đính trên sàn nhà, trong tay vẫn còn nắm chặt một Thanh Linh kiếm, có thể thấy khi còn sống gã đang trong hồi đại chiến thảm liệt chưa từng có.
Mạc Vấn tiện tay rút linh kiếm cắm ở trên hài cốt. Linh kiếm trong tay chẳng khác gì một cành khô, bên không còn chút linh khí nào làm cho Mạc Vấn khá bất ngờ. Linh kiếm tổn hại bậc này thì ..., đáng lẽ ra dù cho đã qua mấy ngàn năm thì cũng phải còn chút linh khí gì đó, hơn nữa những tinh khí chất liệu cũng chẳng còn tẹo nào.
"Lam, đây là chỗ nào? Sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?"
Trên mặt đất kiếm đồ chấn động một cái, nó nảy lên rơi vào trong tay Mạc Vấn, một luồng linh thức dao động: "Ta cũng không rõ lắm, từ trong không gian chủ cấm trận xông ra có thể xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào của Tâm Diễn Tông."
"..."
Mạc Vấn im lặng, đồng thời cảm thấy có chút may mắn, may mắn không rơi phải chỗ có cấm chế đặc biệt lợi hại.
"Sao ngươi lại trở thành cái dạng này? Vì sao không Hóa Hình?" Mạc Vấn nhìn kiếm đồ cuộn thành quyển trục hỏi.
"Bây giờ ta đã thoát được chủ cấm trận Tâm Diễn Tông, với cảnh giới của ta mà Hóa Hình sẽ gặp phải công kích của Hộ Sơn Đại Trận."
"Vậy bây giờ cảnh giới của ngươi ở mức nào? Kiếm Nguyên hả?" Mạc Vấn vẫn còn rất hiếu kỳ đối với kiểu tồn tại linh thể như Lam.
"Nếu như tìm được đủ hơn một trăm thanh Địa Nguyên kiếm khí đã thất lạc để bổ sung kiếm trận của kiếm đồ hoàn chỉnh ta có thể đạt tới Tam giai Hạ phẩm. Còn bây giờ cùng lắm ta chỉ có thể phát huy thực lực tầm Nhị giai siêu phẩm, tức là tương đương với Kiếm Cương Đại viên mãn."
"Lam, ta vẫn chưa hiểu, Địa Nguyên kiếm khí chỉ miễn cưỡng tương đương với cấp độ Nhị giai Hạ phẩm, vì sao có thể tạo thành Tam giai kiếm trận?"
"Đây là ảo diệu của Đại Diễn Thần Kiếm Quyết Tâm Diễn Tông, có thể hóa đồ nát thành thần kỳ. Kỳ thật chỉ cần có đầy đủ kiếm khí, thậm chí ta có thể trở thành kiếm trận Tam giai Trung phẩm, Thượng phẩm thậm chí siêu phẩm, thế nhưng đến lúc đó cần cực kỳ nhiều Địa Nguyên thạch đến mức không thể tưởng tượng được. Với khả năng của Tâm Diễn Tông năm xưa cũng thì gom được ba trăm sáu mươi lăm ngọn Núi đá Địa Nguyên, rèn luyện ra ba trăm sáu mươi lăm thanh kiếm khí."
"Đại Diễn Thần Kiếm Quyết?" Đây là lần thứ hai Mạc Vấn nghe được cái tên này, trong nội tâm càng thêm hiếu kỳ với tâm pháp từng là trấn phái của Tâm Diễn Tông.
Theo yêu cầu của Lam, hắn lấy dây thừng buộc Địa Từ Trọng Nguyên kiếm đồ ở sau lưng, kỳ thật bản ý của hắn là muốn thu Lam vào kiếm nang cho thuận tiện, nhưng Lam không vui, thị không phải là đồ vật của Mạc Vấn nên làm sao bằng lòng cho hắn thu vào Kiếm nang?
Đeo kiếm đồ cẩn thận rồi, Mạc Vấn đi vào trung tâm quảng trường. Hắn muốn biết hướng trong sân rộng cái kia ngọn nguy nga đại điện đi đến. Muốn biết bản thân ở vị trí nào thì ngọn đại điện là mấu chốt duy nhất để phán đoán.
Trong sân rộng, tất cả Linh kiếm hài cốt vô luận là nguyên vẹn hay tổn hại, đều không có chút linh khí và tinh khí nào còn lưu lại. Điều này làm cho Mạc Vấn có chút thất vọng, bằng không thì với tin tức bên trong Linh kiếm tàn linh cũng có thể biết được, đỡ phải đi tìm tòi suy đoán.
Đại điện rất lớn, cũng rất cao. Nhìn từ xa không thể cảm giác hết được sự đồ sộ, hoành tráng. Khi hắn đứng bên trong quảng trường mới cảm nhận được sự hùng vĩ của ngọn đại điện này. Chiều cao hơn ba mươi trượng, dài rộng đều hơn năm mươi trượng, toàn thân như được đúc bằng một loại Huyền Ngọc màu bạc mà nhìn từ bên ngoài không thấy một khe hở nào cả. Quỷ Phủ Thần Công! Đây là ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu Mạc Vấn, hắn có thể khẳng định thế tục căn bản không có khả năng kiến tạo ra một cung điện như vậy. Hơn nữa ngọn điện các này vượt hơn hẳn tất cả những quy mô điện các của Tâm Diễn Tông mà hắn chứng kiến tại Vân Hà sơn mạch. Dù ở phương diện tài liệu hay khí thế, ngọn đại điện này đều xếp hạng đệ nhất!
Điều lạ lùng là ngọn đại điện này hoàn hảo không tổn hao gì, bên ngoài không có một dấu vết phá hoại do con người làm.
Đứng cách đại điện hơn trăm mét, Mạc Vấn cẩn thận đánh giá cánh cổng chính của đại điện. Cánh cổng có một tấm biển cực lớn, bên trên viết ba chữ Kim Sắc thật to -- Đại Diễn điện!
Từng nét chữ cổ đều to như cái đấu, một luồng không khí tang thương cổ phác xa xưa đập vào mặt. Nét bút đơn giản vậy mà phảng phất ẩn chứa lý lẽ Thiên Đạo, từng đường từng nét đều lộ ra sự huyền ảo khôn cùng làm cho người ta bị hãm sâu vào bên trong đó.
Mạc Vấn đã bị cảm giác huyền hiệu hấp dẫn, không kiềm chế được muốn thăm dò ảo diệu bên trong. Tâm thần hắn bị đắm chìm trong đó, như là rơi vào một cái Thâm Uyên, càng thăm dò càng trầm luân.
Kiếm đồ nhẹ nhàng rung động, một tầng từ quang chà lên người Mạc Vấn. Hắn cảm giác thân thể nặng hẳn lún xuống rồi chợt thức tỉnh. Hắn hoảng sợ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Ba chữ kia chẳng lẽ có ma lực gì sao?"
Lam truyền đến dao động linh thức lạnh như băng: "Đó là những chữ được Diễn Tâm Thần Cảnh của Đại Diễn Thần Kiếm Quyết viết ra. Bên trong ẩn chứa huyền ảo của Đại Diễn Thần Kiếm Quyết, linh thức chưa đủ tu vi sẽ bị hấp nhiếp tâm thần."
Mạc Vấn kinh hãi. Hắn nhìn chăm chú ba chữ, kiếm thức của hắn cảnh giới Kiếm Cương cũng phải chịu ảnh hưởng. Phải nói Đại Diễn Thần Kiếm Quyết quá mức khủng bố rồi. Hơn nữa xem ra Đại Diễn Thần Kiếm Quyết không giống tâm pháp Kiếm Quyết mà hẳn có liên quan đến linh thức tinh thần.
Lắc mạnh đầu, Mạc Vấn tạm thời buông hết tạp niệm trong lòng. Hắn cất bước đi vào đại điện. Một luồng cảm xúc kinh hãi tự nhiên từ đáy lòng dâng lên làm hắn khựng lại. òoàn bộ kiếm thức cảnh giới Kiếm Cương được đẩy ra toàn bộ, tra xét rõ ràng từng chi tiết nhỏ trong phạm vi bao phủ. Thế nhưng hắn không phát hiện ra cái gì nhưng cảm giác bất an làm tim đập nhanh không thể nào lái đi được.
"Đại điện có cấm chế bao phủ, bằng vào tu vi của ngươi đừng nên tùy tiện xông vào." Lam truyền tới dao động tinh thần lạnh như băng.
"Có cấm chế hả?" Mạc Vấn sững sờ, kiếm thức của mình sao lại không thể cảm ứng cấm chế thì cấm chế kia hẳn vượt quá cảnh giới Kiếm Cương! Bởi thế trong lòng cảm thấy tức anh ách: " Vì sao ngươi không nói sớm hả?"
"Bây giờ nói cũng không muộn." Lam vẫn cái giọng tưng tửng như giấy dầu không thấm muối vậy.
Được rồi, hiện thời so đo cùng với một cái Trận linh thật sự chẳng hay ho gì. Quan trọng nhất bây giờ là phải tìm đường rời đi, chẳng biết Tâm Diễn Tông có còn đường nào nữa không. Không thể vào Đại điện, Mạc Vấn chỉ có thể thăm dò loanh quanh quảng trường thôi. Ban đầu hắn còn chưa từ bỏ ý định tìm một linh kiếm còn có vương vất tàn linh nhưng chỉ một lúc sao hắn không còn hy vọng gì bởi liên tục thử hơn mười thanh linh kiếm tàn hài đều giống hệt nhau, linh lực tinh khí đã mất hết.
Diện tích quảng trường rất lớn, ngang dọc ngàn trượng, nói cách khác dài rộng đều phải sáu bảy dặm, mấy trăm thi cốt vương khắp các chốn. Mạc Vấn tìm tòi vài canh giờ mới thăm dò xong một góc quảng trường nhưng chẳng có vật gì có giá trị cả.
"Không đúng!" Mạc Vấn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sắc mặt hơi có chút biến hóa.
Những người chết này khi còn sống đều là Linh Kiếm Sư, trên người không thể không có Kiếm nang, hắn tìm một phần tư quảng trường đều không tìm thấy một cái kiếm nang nào. Chẳng lẽ đồng môn hoặc kẻ địch người chết lấy đi rồi chăng? Nhưng vì sao những Linh kiếm còn nguyên vẹn không động đậy gì? Linh lực những Linh kiếm khi đó chắc chắn không giống như bây giờ, chắc chắn vẫn còn nguyên vẹn, không thể chỉ lấy Kiếm nang mà để lại Linh kiếm. Trên người một gã Linh Kiếm Sư thì linh kiếm mới là quý trọng nhất mới phải.
Không phải tiền nhân lấy đi, chẳng lẽ là kẻ đến sau lấy đi hay sao? Mạc Vấn càng thêm nghi hoặc. Ở đây không có dấu vết của con người, chỗ này phong tồn đã hơn ngàn năm, Đầm Lầy Mê vụ mở ra từ khi nào? Có chăng cũng chỉ mới gần ngàn năm.
Đột nhiên một đóa hoa trắng noãn rơi vào tầm mắt Mạc Vấn. Đóa hoa này mọc trên đầu lâu một hài cốt rỗng không, nếu như không cẩn thận quan sát thật đúng là không chú ý. Cái hài cốt cũng làm Mạc Vấn chú ý, cỗ hài cốt này sương sọ và xương cột sống đều trắng muốt Như Ngọc khác hẳn những hài cốt màu xám trắng bị phong hóa.
"Đây là một cường giả Kiếm Nguyên Đại viên mãn đỉnh phong, chỉ nửa bước là vào Kiếm Thai, đã bắt đầu giai đoạn thoát thai hoán cốt." Tinh thần của Lam dao động truyền tới.
Mạc Vấn hít một hơi, Kiếm Nguyên còn rất xa lạ đối với hắn chứ nói chi đến Kiếm Thai. Hắn nhớ đến động phủ mà đã thấy ở Đại Hoang sơn mạch, tên kia tự xưng linh kiếm sư Thủy Vân Kiếm Tông Quan Tinh Hải. vị Linh Kiếm Sư này rất có thể cũng là một vị linh kiếm sư cường đại cảnh giới Kiếm Nguyên, tất nhiên cấp bậc chắc chắn không thể so với vị chủ nhân cỗ hài cốt này được. Bởi vì hài cốt Quan Tinh Hải hài cốt bị thời gian ba ngàn năm gặm nhấp không còn được linh lực Băng Vân Kiếm duy trì nên đã biến thành tro bụi, mà cỗ hài cốt này xương sọ và xương cột sống vẫn mới tinh như trước. Thời gian ba ngàn năm không lưu lại chút dấu vết.
Cảnh giới Kiếm Thai trên hẳn Kiếm Nguyên là lúc Linh Kiếm Sư chính thức thoát thai hoán cốt, thân thể biến đổi về bản chất chính thức thoát ly phàm thai. Nghe bảo linh kiếm sư cảnh giới Kiếm Thai, mỗi một giọt máu đều ẩn chứa linh lực khổng lồ!
Thế nhưng Mạc Vấn không còn lòng dạ nào chú ý tới điều này, khi hắn thấy đóa hoa trắng kia thì cả người ớn lạnh lên tận não!
Bỉ Ngạn Hoa! Hóa ra là Bỉ Ngạn Hoa! Một gã Linh Kiếm Sư nửa chân đạp vào cảnh giới Kiếm Thai sau khi chết biến thành Tử linh thì thành cái dạng gì đây hả trời? Mạc Vấn không cách nào tưởng tượng cũng không dám suy nghĩ, hắn ý niệm đầu tiên tựu là lập tức ly khai tại đây! Càng nhanh càng tốt!
Mạc Vấn vô tâm lại dò xét quảng trường này, nhận thức một phương hướng thật chuẩn, nhanh chóng bỏ đi. Thế nhưng chạy tới cuối quảng trường cuối cùng, lập tức trái tim Mạc Vấn nguội lạnh một nửa, bởi vì hắn phát hiện cái quảng trường bằng đá cứng như thép to lớn này bị sương mù nồng đậm phong tỏa bốn phía, không tìm thấy đường ra!
Mà ngay sau đó trong lời nói Lam có vẻ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa: "Bốn phía quảng trường đều bị cấm trận bao phủ, hơn nữa còn là Hộ Sơn Đại Trận Tâm Diễn Tông, chủ cấm trận Diễn Tinh Thần Cấm Đại Diễn Tinh Hà kiếm trận!"