Truyền Kiếm

chương 123: chương 119: cái chết của nguyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thiểm Vân Báo ?" Trong mắt lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ hiện lên một tia khác lạ.

Người vừa đến cưỡi một đầu Thiểm Vân Báo trưởng thành, tuổi chưa đến hai mươi, một người một thú như thế này tại Triệu quốc không phải ngày nào cũng thấy.

"Ngươi là ai ?" Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ hừ một tiếng hỏi.

Mạc Vấn thuận tiện nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt dừng lại một chút trên hai cái xác chết, chỉ là nét mặt không hiện lên điều gì, ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Các ngươi tiếp tục đi, ta chỉ đi ngang qua thôi."

Nói rồi vỗ vào trán Thiểm Vân Báo giục nó men theo lề chiến trường mà đi qua. Tuy hắn không muốn đa sự, nhưng không có nghĩa người khác cũng rộng rãi như vậy. Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ đột nhiên quát to một tiếng: "Đứng lại!!!"

Mạc vấn liền ghìm Thiểm Vân Báo lại, lạnh lùng nhìn về phía lão nhân kia: "Có chuyện gì ?"

Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ nhìn chằm chằm vào kiếm nang bên hông Mạc vấn lạnh giọng nói: "Ngươi có phải là người nước Tấn hay không ?"

Thải thì sao mà không phải thì sao ?" Mạc vấn nhíu hàng lông mày, loại yêu sủng này không xuất hiện tai Triệu quốc, một nhóm người và thú như này rất dễ khiến người khác nghĩ đến Tấn quốc láng giếng của nước Triệu, nhưng thái độ của lão nhân kia quả thật làm hắn thấy chán ghét, bởi vậy mà vẻ mặt không vui chút nào.

"Hừ !!!" Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ cười lạnh một tiếng: "Xem ra Tấn quốc các ngươi cũng không chịu ngồi yên một chỗ rồi, muốn kiếm chút cơm canh sao ? Chẳng qua ta khuyên đám người các người bỏ cái ý định đấy đi, việc chia lại tài nguyên của Triệu quốc lần này đã được Thượng tông đồng ý, hơn nữa thượng tầng Tử Vân Các cũng đã ngầm cho phép rồi, Tấn quốc các ngươi lại dám không làm mà hưởng hay sao ?"

Mạc vấn khẽ nhíu mày, sao lại loạn hết cả lên như vậy !!! Nhưng hắn cũng hiểu ra một điều, có lẽ đối phương đã hiểu lầm hắn là đệ tử Linh Kiếm sư của một kiếm môn ở Tấn quốc rồi, bèn hít sâu một hơi rồi nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta chỉ nói rõ lại cho ngươi biết, ta chính là người nước Triệu. Hiện giờ ta có việc gấp cần làm, không rảnh để dây dưa với các ngươi."

"Ha ha !!!" Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ giận quá cười rộ nói: "Một Linh Kiếm sư Dưỡng Kiếm cửu giai tôm tép mà cũng dám láo xược với bản tọa như vậy sao ? Ngươi không nói cũng không sao hết, phương pháp bắt ngươi phải khai ra thì ta có rất nhiều ! Phùng Ninh, Phương Khải, bắt sống nó !".

Hai gã Linh Kiếm sư Dưỡng Kiếm cửu giai trẻ tuổi lập tức xông ra nói: "Vâng ! sư tôn !".

Mạc Vấn nhíu hai mắt lại, hiện lên một tia sát cơ, bản thân hắn không muốn gây chuyện, nhưng những người này dường như quyết tâm không cho hắn được như ý.

Hai gã Dưỡng Kiếm cửu giai trẻ tuổi kia một trái một phải nhằm vào Mạc Vấn mà đánh tới, Linh Kiếm sư cửu giai ở thế tục đã là nhân vật cao không thể chạm đến, nhưng trước mắt Mạc vấn hiện giờ chỉ như đám người vô dụng không đáng để tâm.

Hắn ngồi thẳng trên lưng Thiểm Vân Báo, ngón tay thay kiếm vạch nhẹ hai đường, hai thức Phong Sinh Thủy Khởi trong Đại Vân Vũ Kiếm Quyết theo đó mà ra.

PHỐC! PHỐC!

Hai âm thanh trong vắt vang lên, hai gã đệ tử Dưỡng Kiếm cửu giai trước mặt Mạc vấn văng ra hơn mười trượng, đầu văng khỏi cổ.

"A! Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"

Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ trợn ngược hai mắt, râu tóc dựng đứng, nổi giận gầm lên một tiếng phóng về hướng Mạc vấn, một đạo kiếm quang dài chừng mười trượng nhằm đầu Mạc Vấn chém xuống.

Mạc Vấn sắc mặt bình tĩnh, không chút hoang mang vươn chỉ đỡ lấy.

Oanh

Kiếm chỉ giao kích, ngón tay Mạc vấn nguyên vẹn không hề tổn thương, mà đạo kiếm khí kia lại nứt toác ra tản đi trong không khí.

"Cái gì ?"

Nội tâm lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ chùng xuống, khuôn mặt biến sắc. Dùng tay đỡ một kiếm của hắn, điều này có thể xảy ra sao ?

"Rốt cục ngươi là ai ?" Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ quát lên hỏi lại, chỉ là hiện giờ nghe qua có pha nét e ngại.

Mạc Vấn lần này không để ý tới hắn, mà nhìn về phía ông bà lão bị vây công, thấy hai người này thi triển kiếm quyết đặc trưng của Ma Đạo liền hiểu ra: "Bọn họ là người của Dục Kiếm Môn."

Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ khóe mặt giật giật , tức đến nghẹn họng không nói được gì.

Mà giờ phút này, hai ông bà lão kia bị vây đánh kia đã chằng chịt vết thương, khí thế trên người như nỏ mạnh hết đà càng ngày càng yếu.

Mạc Vấn sau một thoáng cân nhắc liền đưa ra quyết định, thân hình loáng cái từ trên lưng Thiểm Vân Báo nhảy xuống, chân dùng Thanh Vân Bộ như một tia chớp nhằm hướng chiến trường bắn tới.

"Ngươi định làm gì ?"

Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ kinh hãi, lấy hết tinh thần muốn lao ra ngăn cản, nhưng một thoáng e sợ trong lòng kia lại làm cho động tác của lão chậm đi nửa nhịp, Mạc vấn đã nhảy vào chiến trường.

Không sử dụng Kiếm thức hoa lệ mầu mè, Mạc vấn len vào luồng kiếm quang, vung quyền đấm vỡ hộ thể linh quang một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ, kiểm chỉ đâm vào ngực làm trái tim gã lập tức nát nhừ. Một đạo kiếm khí bổ xuống lưng hắn, âm thanh vang lên nghe như tiếng kim loại, ngoại trừ quần áo nứt toác ra, da thịt sau lưng vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì.

Sau đây, trong ánh mắt hoảng sợ của những tên Linh Kiếm sư, Mạc Vấn quay người nện một quyền lên linh kiếm của một nữ Linh Kiếm sư Dưỡng Kiếm cửu giai trẻ tuổi, tiếp đó kiếm chỉ đảo qua, chiếc đầu lâu rời ra khỏi vùng cổ thon dài bay ra ngoài.

uDừng tay" Lão nhân kiếm mạch trung kỳ cuối cùng cũng có phản ứng, tận mắt thấy sư đệ và sư điệt chết oan uổng làm lão gần như phát điên.

"Thằng giặc kia ! Nạp mạng đi"

Lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ gầm lên một tiếng giận dữ rồi nhảy vào chiến trường, muốn ra tay ngăn cản Mạc vấn đang mặc sức chém giết, nhưng chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi ấy, đã lại có một đệ tử cảnh giới Dưỡng Kiếm trẻ tuổi bị đánh chết tại chỗ. Hiện giờ chỉ còn lại hắn và một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ.

Nét mặt Mạc vấn hiện lên vẻ trào phúng, hai mắt lóe lên kim quang nhìn lão nhân Kiếm Mạch trung kỳ trước mặt, Kiếm thức quét ra đâm thẳng vào thức hải lão nhân và tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ kia. Kiếm thức đã ngang với Kiếm cương sơ cảnh nên nguyên linh đối phó với hai gã Kiếm Mạch sơ, trung không chút nặng nhọc đã cắn nát nguyên linh trong thức hải.

"A"

Hai gã kia thất khiếu chảy máu kêu một tiếng thảm thiết ngã vật xuống đất, người rung lên hai đợt rồi trực tiếp ngất đi. Phá đi nguyên linh chẳng khác gì phế bỏ tu vi linh thức cả, dù có tỉnh lại cũng sẽ trở thành ngu ngốc. Có thể nói hai người này đã trở nên vô dụng rồi.

uĐa tạ ân công cứu giúp" Hai ông bà lão Dục Kiếm môn thẳng lưng quỳ xuống, chỉ là hai người khí tức đã tán loạn, sắc mặt tái nhợt ẩn hiện khí đen.

Mạc Vấn nhìn hai ngươi, nhận ra sức sống của cả hai đã gần như cạn kiệt, giờ chết đã không còn xa, biết rõ vừa rồi hai người có lẽ đã thi triển cấm pháp để tăng cường sức mạnh trong thời gian ngắn, bằng không thì cũng không có khả năng chống lại nhiều Linh Kiếm sư vây công đến bây giờ.

"Các ngươi là người của Dục Kiếm Môn ?"

Hai người nhìn nhau, bà lão kia nói: "Không dám giấu gì ân công, chúng ta là trưởng lão ngoại môn của Dục Kiếm Môn.”

Mạc Vấn gật nhẹ đầu: "Xem ra Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn hợp công vây đánh Dục Kiếm Môn đúng là sự thật. Không biết Tâm Kiếm Môn phải trả cái giá lớn thế nào mới mời được Kiếm Quang Môn ra tay đây ?"

Lão bà nói: "Tài nguyên Uyển Châu và Bá Châu sẽ được được nhường cho Kiếm Quang Mônu

"Đất đai của hai châu huyện ? Nếu nói như vậy, sau khi nước Yên chiếm được hai châu này sẽ không tiến đánh những châu huyện khác?"

"Có thể nói là như vậy." Lão bà không rõ vì sao Mạc vấn lại quan tâm đến sự tình ở thế tục, nhưng cũng không thế mở lời để hỏi, chỉ có thể trả lời thành thật. Nói xong bà trầm ngâm một lúc rồi nói thêm: "Nghe nói đầu tiền hai tông môn đàm phán điều kiện là ba châu Uyển, Bá, Giang, nhưng người của Vô Vi Tông ra mặt can thiệp liền bỏ Giang châu đi.

Mạc Vấn khẽ giật mình, nói như vậy mình phải cảm tạ Chu Khánh Thư sao ? Tất nhiên chuyện này là không thể xảy ra, món nợ mười một nhân mạng ba nhà Mạc, Mộ, Liễu vẫn còn chưa trả, nếu bây giờ Chu Khánh Thư đang đứng trước mặt, hắn cũng không ngại một kiếm chém đứt cái đầu của y.

Đã khẳng định Giang châu và Lôi châu sẽ không phải chịu nạn binh đao, tảng đá lớn trong lòng Mạc vấn cũng nhẹ đi phân nữa, trong lòng lại nhớ ra một chuyện khác, nên hỏi: "Nghe nói lần này những đệ tử của các ngươi tiến vào Mê Vụ Trạch rèn luyện lần này đều đã bình an đi ra ngoài, có phải hiện giờ đã trở về Tuyệt Tình Cốc không ?"

Hai người quay sang nhìn nhau, ánh mắt lão bà lóe lên rồi mới thấp giọng nói: "Đại trưởng lão dẫn mọi người trở về thì bị Tâm Kiếm Mồn và Kiếm Quang Môn phục kích, toàn quân bị diệt."

Mạc Vấn cảm giác như có ai đánh vào đầu mình, gần như mất đi tri giác. Thật lâu sau đó hắn mới giật mình run giọng nói: "Toàn quân.. . Bị tiêu diệt sao ? Đến một người... cũng không trốn được?"

Bà lão cúi mặt xuống: "Đúng vậy, ân công, Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn đã truyền việc này ra khắp thiên hạ."

"Tại sao lại như vậy ? Chuyện này sao có thể xẩy ra ? Toàn quân bị diệt... Toàn quân bị diệt..."

Mạc Vấn như người mất người, miệng không ngừng lặp lại những lời này, chẳng biết từ khi nào mà lệ đã tràn mi.

Hai ông bà lão đều cảm giác được Mạc vấn có điểm khác lạ, mới vội nói khẽ: "Ân công, ân công..."

Mạc Vấn đang đứng sững người bỗng tỉnh táo lại, chạm lên khóe mắt ướt đẫm, nhẹ giọng tự hỏi: "Sao ta lại như vậy ? Vì sao ta lại rơi nước mắt ? Vì sao lòng ta lại không chấp nhận nổi chuyện này?"

"Nguyệt... Mạc vấn như đang nói mê khẽ gọi, ánh mắt mơ màng nhìn về bầu trời xanh biếc, đến giờ phút này hắn mới biết, người con gái kia lại chiếm vị trí quan trọng như vậy trong

lòng hắn.

"Tất cả đều đã muộn. .Mạc vấn nửa tỉnh nửa mê xoay người bỏ đi, bỏ quên hai ông bà lão, bóng lưng vương nét buồn hiu hắt không biết nói cùng ai.

Thiểm Vân Báo hếch nhẹ cái đầu, ánh mắt khi thì lộ ra tia hung dữ bướng bỉnh, khi lại có nét sợ hãi khiếp đảm. Nhưng cuối cùng nó cũng sáng suốt không chọn con đường chạy trốn, ngoan ngoãn đuổi theo Mạc vấn đang lẫn trong lùm cỏ.

Hai ông bà lão thì lại cứ mơ mơ hồ hồ, cho đến khi bóng dáng Mạc Vấn hoàn toàn biến mất, mới đưa mắt nhìn nhau.

"Có lẽ chúng ta không nên lừa gạt hắn ? Dù sao hắn đã cứu chúng ta hai mạng, lại không phải người của đám Kiếm Quang, Tâm Kiếm."

"Túng thế thì phải tùng quyền, Dục Kiếm Môn chúng ta gặp kiếp nạn lớn nhất từ ngày lập phái đến nay, làm chuyện gì cũng phải hết sức thận trọng. Ngoài ra lai lịch người này không rõ ràng, trước nay ta chưa từng nghe qua Triệu quốc lại có nhân vật đến mức này, nếu là gian tế của những kiếm môn khác phái đến thì chúng ta chính là tội nhân của Dục Kiếm Môn. Hơn nữa cũng không thế tính là chúng ta lừa gạt hắn, nhóm của Đại trưởng lão thật sự đã gặp phục kích, Dục Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn cũng tuyên bố lão nhân gia đã chết. Chúng ta phải đi nhanh thôi, mật ký cuối cùng Đại trưởng lão để lại đã nói bà đang ẩn nấp và dưỡng thương ở Lật Dương Sơn tại Bá châu, chúng ta phải đuổi Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn đi trước khi tìm được vị trí chuẩn xác của Đại trưởng lão."

Bà lão vừa nói xong thân hình đột nhiên rung lên một cái, rồi gục người xuống đất. Lão ông kinh hãi liền vội vàng đỡ lấy. Giờ phút này khuôn mặt lão bà đã trắng bệch, đôi mắt ảm đạm vô quang, khó khăn nở nụ cười xấu xí: "Lão à, ngươi nhất định phải tìm được Đại trưởng lão, ta không đi cùng lão được rồi."

Sắc mặt lão ông xót xa đau đớn, nhẹ nhàng vuốt mắt bà lão lại: “A Mi, ngươi đi trước đi, đợi khi tìm được Đại trưởng lão, ta sẽ đi cùng ngươi...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio