Truyền Kiếm

chương 130: chương 126: không đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trăng sao lấp lánh, Mạc Vấn ẩn thân trong một khe đá trên vách núi cao cạnh hạp cốp, nhờ ánh trăng quan sát tình hình bên dưới .

"Sáu gã Kiếm Cương, bốn mươi bảy tên Kiếm Mạch, ba mươi hai tên Dưỡng Kiếm."

Mạc Vấn âm thầm đánh giá số lượng Linh Kiếm Sư của hai đại Kiếm Môn bên trong hạp cốc, trong lòng không khỏi thán phục thực lực hùng hậu của bọn họ. Bản thân mình trước sau giết hơn hai mươi tên đã ngoài Kiếm Mạch kỳ của chúng, vậy mà chỉ qua vài ngày đã triệu tập được thêm nhiều người như vậy .

Đầu tiên hắn quan sát vị trí của sáu gã cường giả Kiếm Cương, sáu người này rải rác bên ngoài tầng sương mù ở nơi sâu trong hạp cốc, mỗi người chiếm cứ một phương hình thành thế bao vây. Mười mấy tên đệ tử Dưỡng Kiếm dưới sự dẫn dắt của vài tên Kiếm Mạch không ngừng dò xét xung quanh, đề phòng có người bên trong sương mù thoát ra.

Nhìn những đệ tử đang tuần tra kia, khóe miệng Mạc Vấn lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: "Đầu tiên tìm các ngươi khai đao trước đã !"

Một đội ngũ gồm năm tên Linh Kiếm Sư dọc theo rìa hạp cốc chậm rãi đi tới. Năm người, ba nam hai nữ, cầm đầu là một bà lão Kiếm Mạch trung kỳ, nhìn phục sức của bọn họ, đều là đệ tử của Tâm Kiếm Môn .

Mạc Vấn tiềm phục trong bóng tối nơi vách đá gần đó, lạnh lùng nhìn chằm vào năm người đang tới gần, cũng không vì trong đội ngũ có nữ nhân mà mềm lòng, vì nếu chỉ nhìn vào dung mạo trông có vẻ hiền từ mà mà xem họ là thiện nam tín nữ thì thật là sai lầm. Linh Kiếm Sư một khi đã Trúc Cơ thành công, tuổi thọ có thể kéo dài gấp đôi, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sống tới hai trăm năm cũng là chuyện bình thường. Những lão bà lão ông kia nhìn qua chỉ khoảng sáu bảy mươi tuổi, nhưng số tuổi thực sự có thể gấp đôi gấp ba như thế .

Năm người dần dần tới gần, âm thanh nói chuyện cũng theo đó truyền đến rõ ràng .

"Sư tôn, chúng ta phải ở chỗ này bao vây đến khi nào ?" Người vừa lên tiếng là một thiếu nữ trẻ tuổi tu vi Dưỡng Kiếm tầng tám, tuổi chỉ khoảng hai mươi, có lẽ vì ngày thường rất được cưng chiều mà lời nói có phần nũng nịu .

Bà lão Kiếm Mạch trung kỳ đi phía trước quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa nhẹ nhàng nói: "Sẽ không lâu đâu, đợi hai ngày nữa Đại trưởng lão đến đây, sau khi giết chết Đại trưởng lão của Dục Kiếm Môn, chúng ta lập tức có thể trở về "

"Còn phải đợi hai ngày nữa ?" Thiếu nữ bĩu môi, vẻ mặt không vui. Nàng vốn là thiên chi kiều nữ trong Kiếm Môn, cơm no áo mặc, mỗi ngày chỉ việc tu kiếm, tán chuyện yêu đương, đi đến đâu cũng đều có sư huynh sư trưởng quan tâm, chưa từng trải qua hoàn cảnh khó khăn như bây giờ. Dầm mưa giãi gió không nói, hơn nửa đêm còn phải bò ra ngoài tuần tra, có lúc còn bị địch nhân tập kích nguy hiểm vô cùng, quả thực không phải cuộc sống con người! Da mặt mịn màng cũng bị gió núi làm nhăn nheo hết rồi !

"Sư muội, có nhịn một chút, chờ sau khi việc này kết thúc ta mang muội đi Kinh Đô chơi đùa." Một nam đệ tử Dưỡng Kiếm tầng chín khoảng ba mươi tuổi thấp giọng nịnh nọt .

Thiếu nữ nghe vậy liếc hắn một cái, tư thái quyến rũ mê người làm nam đệ tử thần hồn điên đảo .

Thiếu nữ dường như rất hài lòng với việc đối phương bị vẻ thùy mị của mình làm say mê, tâm tình vui vẻ, cũng không cho đối phương nhìn tiếp nữa, nhõng nhẽo cười nói: "Sư huynh nói lời phải giữ lời, nghe nói Kinh Đô có rất nhiều điều thú vị, lần trước con bé Tôn Phỉ kia sau khi đi một chuyến trở về cả ngày ở trước mặt ta khoe khoang, làm ta hận không thể xé nát cái mặt đắc ý đó của nó !"

"Sư muội yên tâm, chờ sau khi sự tình chấm dứt, Tâm Kiếm Môn chúng ta sẽ phái người cùng hoàng thất Triệu Quốc thương lượng, sư tôn của ta là một trong những đại biểu lần này, đến lúc đó ta năn nỉ sư tôn mang theo muội." Nam đệ tử vỗ ngực bảo đảm .

Thiếu nữ cười tươi như hoa, gọi vài tiếng sư huynh tốt, thiếu chút thì hút mất hồn của tên nam đệ tử kia. Tên nam đệ tử thần sắc hưng phấn tiếp tục tấn công, chỉ một lát đã làm cho thiếu nữ xuân phong nở rộ .

Hai người ở phía sau đàm luận lý tưởng cuộc sống, vô tình rớt lại phía sau đội ngũ, khoảng cách với ba vị sư trưởng phía trước càng ngày càng xa. Ba vị sư trưởng Kiếm Mạch kỳ kia đương nhiên cũng không phải đạo đức quân tử gì, toàn làm như không nhìn thấy, bởi vậy cũng không có thúc giục, ngược lại còn phối hợp cho hai đứa vãn bối sáng tạo hoàn cảnh.

Việc này không phải là Linh Kiếm Sư không có lễ nghĩa liêm sỉ, mà là sách lược của các đại Kiếm Môn, họ cổ vũ môn hạ đệ tử kết hợp song tu. Vì người có tư chất càng cao sẽ có xác xuất sinh ra hậu nhân có tư chất cao càng lớn, hơn nữa tương lai những người này sẽ hết mực trung thành với Kiếm Môn, so với việc thu nhận đệ tử thế tục càng thêm bền chắc.

Hai đệ tử trẻ tuổi tình chàng ý thiếp, không biết rằng một đôi mắt như hổ rình mồi đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Tên nam đệ tử xem ra cũng là hạng cao thủ, chỉ chốc lát đã làm cho thiếu nữ mình dụ dỗ được rơi vào bẫy tình, không còn biết trời đất gì nữa, sau đó hai người vừa ôm ấp vừa vuốt ve dựa sát vào nhau. Thiếu nữ kia bị nam tử động thủ, cũng dần dần tình mê ý loạn, không tự chủ được bị nam tử kéo vào góc khuất nơi vách đá bên cạnh .

"Sư muội..."

"Sư huynh..."

Đôi trai gái như củi khô gặp lửa mạnh, lăn lộn quấn lấy nhau. Qua ngắn thời gian ngủi đùa giỡn, nử tử hơi thở dồn dập ánh mắt mê ly, nam tử liền ôm nữ tử đặt ở dưới thân, rồi nhanh chóng cởi dây lưng của mình. Nhưng hắn vừa mới tháo thắt lưng ra, liền cảm thấy huyệt Ngọc Chẩm sau gáy đau nhói, hai mắt tối sầm liền mất đi tri giác .

Nữ tử vẫn không biết chuyện gì, hai mắt mê ly áp sát khuôn mặt vào ngực nam tử, thanh âm giận dỗi khẽ gọi: "Sư huynh, mau làm đi, tiểu muội yêu huynh chết mất....!"

Sau một lát không thấy động tĩnh gì, thiếu nữ cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, ánh mắt khôi phục một chút tỉnh táo, dùng sức đẩy nam nhân áp trên người mình ra. Nam đệ tử "bịch" một tiếng ngã vật ra đất, làm thiếu nữ giật mình hoảng sợ .

"Sư huynh, sư huynh làm sao vậy ?"

Thiếu nữ kinh hãi la lên, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến đổi, một tầng hơi nước bao phủ nàng vào trong. Thiếu nữ dù có ngu ngốc cũng hiểu ra mình đang bị tập kích, nàng bỗng thét lên chói tai cầu cứu sư trưởng, nhưng âm thanh không xuyên phá trời đêm, mà sóng âm bị hơi nước xung quanh hấp thu, không truyền ra ngoài dù chỉ một trượng .

Mạc Vấn nhìn thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt, khẽ nhíu mày, âm thanh của cô ta phát ra thật kinh khủng, như từng mũi kim châm vào tai hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng: "Đừng la nữa, ngươi có gọi nát yết hầu cũng không ai nghe thấy đâu ."

Thiếu nữ làm như không nghe thấy, lại tiếp tục gân cổ hét lên .

Mạc Vấn tức giận dọa : "Ngươi mà la nữa ta sẽ giết ngươi!"

Tiếng thét chói tai chợt im bặt, như bị vật gì chẹn họng, đôi mắt to đẫm lệ hoảng sợ nhìn qua Mạc Vấn, lo sợ vội vàng nói: "Không, đừng giết ta, ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm, oa ..oa.."

Mạc Vấn khẽ nhíu mày, cái cô đệ tử trẻ tuổi của Tâm Kiếm Môn sao lại mềm yếu thế này ? Y như những tiểu thư công tử thế gia quyền quý của thế tục, một đời cơm no áo ấm, vừa gặp phải chuyện khó khăn đã khóc lóc um sùm .

"Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi, phải thành thật trả lời, nếu không ta cũng không ngại giết thêm một người "

Thiếu nữ cuống quýt gật đầu, không dám cãi tiếng nào .

"Người mà các ngươi tập trung ở đây vây bắt là ai?"

"Là.., là Đại trưởng lão của Dục Kiếm Môn."

Mạc Vấn mở to mắt, cố nén rung động trong lòng, thanh âm thoáng chút run rẩy vội hỏi tiếp: "Không phải Đại trưởng lão Dục Kiếm Môn đã bị các ngươi và Kiếm Quang Môn phục kích giết chết rồi sao ?"

"Chúng ta đã phục giết bà ta, nhưng lại không thành công, chỉ làm bà ta bị thương nặng, cuối cùng lại để cho bà ta chạy thoát "

Hơi thở của Mạc Vấn trở nên dồn dập : "Chỉ có một mình Đại trưởng lão chạy thoát sao ?"

Thiếu nữ suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Hình như còn có một đệ tử trẻ tuổi đột phá vòng vây nữa."

"Là ai ?"

Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào nữ đệ tử kia, làm thiếu nữ kinh hoảng khóc không thành tiếng: "Ta không biết, ta thật sự không biết, những điều này đều là ta nghe các sư tỷ sư huynh nói lại ."

"Không biết ?"

Mạc Vấn trong lòng bực bội, liên tiếp hít sâu vài ngụm lương khí cũng không thể làm giảm bớt tâm trạng lo lắng trong lòng, ngược lại càng ngày càng rối loạn .

Trong chớp mắt Mạc Vấn đang thất thần, thiếu nữ nãy giờ vẫn làm ra bộ dạng ngoan ngoãn trung thực hợp tác ánh mắt bỗng trở nên ngoan lệ, tay phải lặng lẽ cầm một cái Kiếm Phù, nhanh như chớp đánh tới trước ngực Mạc Vấn .

Kiếm Phù hóa thành một luồng kiếm quang đánh vào giữa ngực Mạc Vấn, kéo hắn từ trong hoang mang trở lại. Cúi đầu nhìn vạt áo trên ngực bị xé rách hiện ra một cái lỗ nhỏ, sau đó nhìn về phía thiếu nữ đang bối rối, hắn bình tĩnh nói: "Vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại bỏ qua cơ hội này."

Thiếu nữ thần sắc đại biến, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Mạc Vấn đã điểm một ngón tay vào mi tâm nàng, kiếm khí lăng lệ lập tức xuyên thủng hộp sọ .(Đồ dã man)

Sau khi đã giết nữ đệ tử, Mạc Vấn nhìn thoáng qua tên nam đệ tử nằm té xỉu trên mặt đất, do dự một chút rồi cũng giơ ngón tay bắn ra kiếm khí xuyên thủng trái tim hắn .

Mạc Vấn thúc dục Phần Thiên kiếm khí, dùng nhiệt độ cao thiêu đốt hai cái thi thể thành tro tàn. Sau đó vẫy tay, hơn mười miếng Phù Kiếm Diễn Thiên Thần Giám trở về trong lòng bàn tay, sương mù lập tức biến mất vô ảnh vô tung, mặt đất cũng trở về như lúc ban đầu.

Thu toàn bộ Diễn Thiên Thần Giám vào trong kiếm nang, Mạc Vấn nhìn về nơi sâu trong hạp cốc, thân thể nhoáng cái đã biến mất tại chỗ.

Hạp cốc lớn hơn mười dặm, tầng sương mù bảy màu sâu bên trong cốc chiếm hơn một phần ba không gian, bao phủ cả mấy ngọn núi hai bên. Vì vậy muốn phong tỏa toàn bộ vùng đất quanh phạm vi sương mù bao phủ, chỉ dựa vào chưa đến một trăm người là không thể nào làm được. Mạc Vấn dễ dàng tránh được sự giám thị của Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn, xuất hiện phía trước tầng sương mù .

Kiếm thức tán phát ra chậm rãi thẩm thấu vào vùng sương mù, qua hơn một khắc, Mạc Vấn cũng đã nhìn rõ phân nửa hư thực của Trận này. Một cái Phù Trận nhị giai trung phẩm, lấy phòng ngự cùng huyễn thuật làm chủ.

Phù Trận không giống với cấm chế có thể dễ dàng phá giải. Cấm chế mượn Thiên Địa Chi Linh hình thành, không có chủ trận, chỉ cần cắt đứt sự liên hệ giữa nó và Thiên Địa Chi Linh thì có thể dễ dàng phá giải. Mà lực lượng của Phù Trận lại nằm ở linh thạch trên Trận Bàn, có người điều khiển, biến hóa vô cùng. Nhưng điều Mạc Vấn muốn làm không phải là phá trận, hắn chỉ cần âm thầm lẻn vào mà thôi .

Hít sâu một hơi, Mạc Vấn cất bước đi vào trong sương mù bảy màu ......

Trên diện tích vài dặm bên trong sương mù, có một mảnh đất trống rộng hơn trăm trượng, hơn bốn mươi Linh Kiếm Sư hoặc ngồi hoặc nằm nghỉ ngơi trên bãi đất trống .

Ở trung tâm, một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ trước mặt đặt một cái Trận Bàn bỗng mở bừng hai mắt : "Không ổn ! Có người lẻn vào được!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio