Truyền Kiếm

chương 271: chương 267: kiếp khởi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mạc Thu! Là Mạc Thu!"

Kim Sí Bá Vương Điêu một lần nữa bay vọt lên trời, hai người Bạch Triệu cuối cùng cũng thấy rõ thân ảnh trên lưng yêu cầm, cái tên kia mặc một bộ huyền y màu xanh da trời của Thiên Trì Kiếm Tông, còn ai ngoài Mạc Thu!

Nhưng trong lòng hai người vừa nảy ra niềm vui được cứu trợ, thì lại rất nhanh chuyển thành sợ hãi. Bây giờ dù bọn họ tổn thất thảm trọng, nhưng chuyện xếp đặt đưa đẩy Thiên Trì Kiếm Tông chắc chắn bọn họ sẽ bị nghi ngờ! Mạc Thu nếu hưng sư vấn tội...

Không cần nói tới lòng dạ của hai gã tuổi trẻ kiệt xuất trong hàng đệ tử hiện thời đang máy động kịch liệt như thế nào, Mạc Vấn khống chế Kim Sí Bá Vương Điêu lần nữa phát động thế công tới yêu mãng.

Thực lực chân thật của Bá Vương Điêu có thúc ngựa cũng không theo nổi cái con Xích Quan Huyết Ti Mãng đã đạp nửa chân vào Tam giai này, yêu lực cũng đã bắt đầu chuyển hóa thành Yêu Nguyên. Nhưng có Mạc Vấn yểm hộ từ sau lưng nên nó hoàn toàn áp chế yêu mãng xuống thế hạ phong. Từng đợt tấn công làm cho vết thương trên đầu yêu mãng càng lúc càng lớn, dường như đã nhìn thấy xương trắng rồi.

Ngao ——

Cuối cùng yêu mãng cũng cuồng nộ, khí tức lại tăng lên một lần nữa! Bên ngoài thân bao phủ một tầng ô quang trầm trọng, đây là Yêu Nguyên của yêu mãng biến thành. Con Xích Quan Huyết Ti Mãng lúc này cũng phóng ra tất cả thực lực trong người! Thực lực thuộc về yêu thú Tam giai!

Nhưng cùng thời khắc đó, trên bầu trời truyền xuống một hồi áp lực làm cho lòng người sợ hãi rung động, một tầng mây dày đặc nồng hậu chẳng biết từ lúc nào đã phong tỏa phía chân trời, che phủ trọn cái sơn cốc.

"Thiên kiếp!"

Sắc mặt Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực trắng bệch hoàn toàn! Bọn họ là cao thủ, nhưng dù có chuẩn bị bất luận cái gì thì dưới thiên kiếp của yêu thú Tam giai độ kiếp cũng đều là tro tàn ah!

Rầm rầm rầm!

Màn nước phong tỏa không gian đột nhiên sụp đổ ầm ầm, Yêu Nguyên chèo chống màn nước bị yêu mãng rút về.

Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực cầm đầu đám thí luyện giả lập tức mừng rỡ, thừa cơ nhao nhao bỏ chạy cho xa khỏi cái chỗ này. Lúc này song phương đều chỉ còn lại có một nửa nhân thủ, có thể nói là tổn thất thảm trọng!

Mạc Vấn khống chế Kim Sí Bá Vương Điêu xoay quanh đỉnh đầu yêu mãng, nhìn xem kiếp vân trên đỉnh đầu nhíu nhíu mày. Bá Vương Điêu bất an kêu to, yêu thú càng mẫn cảm với khí tức thiên kiếp hơn so với Linh Kiếm sư.

Yêu mãng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong con mắt to như chuông đồng màu huyết hồng tràn ngập sự điên cuồng và căm hận. Yêu khí toàn thân nồng hậu dày đặc bắt đầu chuyển hóa thành Yêu Nguyên. Một luồng ánh sáng âm u càng ngày càng sáng, cuối cùng đỡ lấy thân thể cao lớn của nó từ từ lơ lửng.

Ngâm ——

Yêu mãng mở cái miệng rộng, linh lực trong miệng tối đen như mực nhanh chóng hội tụ, phụt lên ầm ầm, hình thành một cột sáng đen nhánh, bắn thẳng về phía Kim Sí Bá Vương Điêu lượn quanh bầu trời.

Kim Sí Bá Vương Điêu đẩy tốc độ lên đến mức tận cùng, nó nhanh chóng né tránh, nhưng tốc độ ô quang còn nhanh hơn nó nhiều. Chỉ chưa đầy nửa khắc, ô quang đã đuổi kịp rồi xuyên thủng cánh vàng kim của nó. Bá Vương Điêu gào lên một tiếng, lông vũ vàng kim bay loạn, khó khăn lắm nó mới duy trì được sự cân bằng.

Sắc mặt Mạc Vấn biến hóa, lập tức để cho Bá Vương Điêu bay ra ngoài. Con yêu mãng này đã sắp hoàn toàn lột xác thành yêu thú Tam giai. Với thực lực hiện nay của Bá Vương Điêu, nó không nên đối mặt trực tiếp với địch thủ cấp độ này.

Yêu mãng nhìn thấy Kim Sí Bá Vương Điêu phi độn đi mất, cũng không tiếp tục công kích, thân thể uốn éo, ô quang kéo cơ thể của nó bay vòng quanh Hỏa Diễm thụ bên bờ hồ.

Ở trên đỉnh một ngọn núi, Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực biến sắc, hai người chăm chú nhìn tình huống bên hồ.

"Đáng chết thật! Con súc sinh kia muốn thôn phệ Nhân Nguyên quả!" Bạch Vô Ngân hét lớn không cam lòng.

Khóe mắt Triệu Vô Cực cũng run rẩy, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đây chính là Nhân Nguyên quả ah! Chỉ nhìn thấy mà không chiếm được càng làm cho người ta khó có thể chịu được.

Đúng lúc trong lòng hai người đang nhỏ máu thì mặt đất dưới Hỏa Diễm thụ đột nhiên vỡ ra, một con quái vật khổng lồ không kém hơn yêu mãng chút nào xông ra, cái miệng khổng lồ mở ra nhắm ngay Hỏa Diễm thụ hút mãnh liệt. Mười trái Nhân Nguyên quả đồng thời rơi vào trong miệng của nó, sau đó thân thể co rụt lại, biến mất dưới mặt đất. Trên mặt đất chỉ lưu lại một đại động đen ngòm.

Toàn bộ quá trình chỉ chưa tới hai tức, mà yêu mãng cách Hỏa Diễm thụ trăm trượng, nó trơ mắt nhìn linh quả chính mình thủ hộ trăm năm bị một tên không biết từ nơi nào xông tới trộm đi. Yêu mãng hoàn toàn điên cuồng, rống lên một tiếng. Ô quang trong cơ thể tuôn ra càng nhiều, tốc độ của nó đột nhiên nhanh hơn, thoáng cái bổ nhào vào đại động bên cạnh Hỏa Diễm thụ. Nó điên cuồng va vào cửa động, dường như muốn đào cho ra cái tên tiểu tặc đáng giận kia.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Mặt đất trong vòng vài chục trượng đều bị yêu mãng nện lõm xuống! Nhưng tiểu tặc đâu còn bóng dáng?

Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực cũng trợn mắt há mồm, những thí luyện giả khác chạy trốn tới đỉnh núi cũng hoa mắt.

"Cái kia là thứ gì vậy? Yêu thú sao?"

"Không biết, không thấy rõ ràng, hình như là một con con giun."

"Cái rắm! Có con giun nào lớn như vậy không?"

"Trời ạ! Nhân Nguyên quả! Nhân Nguyên quả của ta!"

Mọi người xôn xao nghị luận, bầu trời tối sầm lại, một con Kim Sắc Cự Điêu xuất hiện ở đỉnh đầu bọn họ. Sắc mặt phần đông thí luyện giả xanh ngắt, đồng thời ngậm miệng lại.

Cuồng phong lướt qua, Kim Sắc Cự Điêu đáp xuống cách đó không xa, gió mạnh thổi tới làm mọi người ngã trái ngã phải, một thân ảnh từ phía trên nhảy xuống.

Sắc mặt Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực như vừa ném đi trăm tám mươi vạn linh thạch, trơ mặt bước ra.

"Nửa tháng không gặp, Mạc huynh phong thái vẫn như trước ah." Bạch Vô Ngân cố tự trấn định ha ha cười nói.

Mạc Vấn nhàn nhạt liếc nhìn hai người, rồi không để ý mà đưa mắt nhìn tới bên hồ.

Lúc này, kiếp vân đã thành hình, ở đây có thể cảm ứng rõ ràng được thiên uy kinh tâm động phách. Yêu mãng ở phía dưới dường như cũng nhận mệnh rồi, gào thét một tiếng, đại lượng nước trong hồ bị yêu lực của nó quấy lên, thanh thế to lớn như biển gầm, chống đỡ với kiếp vân.

Bạch Vô Ngân tự cảm thấy mất mặt, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, nhưng hắn nhanh chóng cười không nổi. Bởi vì có những thân ảnh trông rất tả tơi từ dưới núi đi lên, cầm đầu là một cô gái tuyệt sắc khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng toàn thân phóng thích ra hàn ý.

Bạch Vô Ngân lại cười nịnh lần nữa: "Ha ha, Mộ Dung cô nương vẫn xinh đẹp như vậy a."

Mộ Dung Hinh lạnh lùng nhìn gã một cái không nói gì, những thí luyện giả Thiên Trì Kiếm Tông may mắn còn sống sót đều trợn mắt nhìn Bạch Vô Ngân. Ở đây không có ai đần, bọn họ vừa bị yêu thú đuổi gà bay chó chạy thì Hư Không Kiếm Tông và Diệu Dương Kiếm Tông liền xuất hiện thế chỗ, trùng hợp sao? Kẻ đần mới tin!

Mộ Dung Hinh dẫn đám thí luyện giả Thiên Trì Kiếm Tông tự động đứng ở sau lưng Mạc Vấn, ánh mắt cũng chuyển hướng nhìn về phía ven hồ, coi Bạch Vô Ngân và Triệu Vô Cực như là không khí.

Bạch Vô Ngân xấu hổ, Triệu Vô Cực lại hừ lạnh một tiếng, gã cảm thấy bực bội nhưng không phát tác được. Chưa nói tới Mạc Thu cao thâm mạt trắc, bên cạnh hắn còn có một nhân vật hung ác đang thè lưỡi ra liếm miệng vết thương của mình, thỉnh thoảng dùng ánh mắt lợi hại thô bạo bướng bỉnh lướt qua người bọn họ.

Lôi kiếp cũng đã bắt đầu, Quý Thủy Lôi Kiếp trong Lôi Kiếp Ngũ Hành được xem như một loại thiên kiếp phổ biến nhất. Kiếp vân trên bầu trời tối đen như mực, chia làm ba tầng thượng trung hạ, đúng là Tam Cửu Thiên Kiếp của yêu thú tấn cấp Tam giai!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio