Truyền Kiếm

chương 286: chương 282 : chấm dứt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ngươi không thể lấy đi toàn bộ, trừ phi ngươi buông tha không được phân chia tủy não!"

Ma Phàm không chút do dự cự tuyệt.

Yến Tiếu Dương trầm giọng nói: "Yêu cầu của Mạc huynh có chút hơi quá."

Diệp Huyên mỉm cười: "Mạc huynh yêu cầu quả thật có chút hơi quá, thế nhưng lần này Mạc huynh xuất lực lớn, có thể bồi thường một ít thỏa đáng."

Dịch Diễn trầm ngâm một lát: "Mạc huynh, việc này cần bàn bạc kỹ một chút."

Sau khi Mạc Vấn nói ra yêu cầu lập tức có bốn người phản đối. Huyễn Tinh Loa Mẫu có thể chất khác so với các yêu thú khác, trong cơ thể nó không ngưng tụ thành Yêu đan, nên không thể phán đoán được phẩm giai cụ thể, nhưng cái vỏ ốc bảy màu trên lưng có độ cứng có thể so với linh tài Tam giai, hơn nữa cái vỏ hình xoắn ốc này cao tới năm trượng, đường kính dưới cùng lên đến sáu trượng, không gian bên trong cực lớn, nếu một mình luyện chế, đủ để luyện chế thành một tòa động phủ tùy thân nhỏ đặc thù, hơn nữa công thủ được nhiều mặt, nếu chịu bỏ vốn đầu tư khắc vào bên trong một bộ không gian cấm trận có thể chân chính biến nó thành một tòa động phủ cũng không phải là không thể. Quan trọng hơn đây là loại chất liệu đặc thù, nó phóng thích khí tức độc đáo có thể củng cố tâm thần, tĩnh tâm sáng suốt, có ích cho lĩnh ngộ Kiếm đạo, dưới Kiếm Nguyên cảnh thì không cần lo lắng bị ngoại ma quấy nhiễu. Còn hai cái râu của nó có thể gia tăng thực lực của linh thức, còn có thể tự do phát động công kích tinh thần mà không sợ bị phản phệ, một thân bản lĩnh của Huyễn Tinh Loa Mẫu có thể nói đều ở trên hai cái râu của nó.

Mạc Vấn bình tĩnh liếc nhìn bốn người, thản nhiên nói: "Ta không có suy nghĩ sẽ thương lượng cùng các ngươi."

Mạc Vấn vừa nói ra, sắc mặt bốn người Ma Phàm đại biến, có chút khó coi.

"Mạc huynh muốn cưỡng đoạt sao?" Ma Phàm lạnh giọng nói.

"Mạc Thu sư huynh, kính xin ăn nói cẩn thận." Vẻ mặt tươi cười trên mặt Diệp Huyên cũng biến mất.

Yến Tiếu Dương cười ôn hòa cũng không có nói gì thêm, song trên mặt hắn đã biểu hiện sự khó chịu.

Không khí đột nhiên cứng lại, một tiếng cười duyên quyến rũ vang lên: "Các vị sư huynh sư tỷ làm sao vậy? Có gì thì hãy thương lượng cho tốt."

Mị Hoàng Hoa Tưởng Dung cười nhõng nhẽo muốn làm người hòa giải, thị muốn làm dịu đi bầu không khí một chút.

Mạc Vấn mắt híp lại lẳng lặng nhìn đám người Ma Phàm, một luồng áp lực vô hình bao phủ về phía bốn người.

Đồng tử đám người Ma Phàm co lại, theo bản năng rút lui nửa bước, đột nhiên bọn họ nhớ đến uy danh đệ nhất của Mạc Thu là hàng thật giá thật đấy.

"Ha ha." Một tiếng cười đường hoàng đột nhiên truyền đến, Âu Dương Lâm vẻ mặt tràn đầy trào phúng nói: "Thật sự là buồn cười, một đám suýt chút nữa táng thân trong miệng sói lại đòi thù lao từ tay thợ săn giết sói."

Không chỉ có đám người Ma Phàm biến sắc, ngay cả đám người Thiên Hoàng Vân Hoàng vẫn bảo trì sắc mặt trầm mặc cũng thoáng trở nên khó nhìn. Đối với bọn họ mà nói, trừ bỏ tu hành, điều chú ý nhất là danh tiết, lời nói của Âu Dương Lâm thoáng cái đã xác nhận bọn họ là đám "bất nghĩa" rồi, còn không bằng cả loại tiểu nhân!

"Âu Dương Lâm! Ngươi nói cái gì?" Ma Phàm phẫn nộ quát, đối với Mạc Thu hắn lo lắng không dám nói lớn, nhưng với Âu Dương Lâm không có chỗ dựa hắn lại không cố kỵ.

"Ta nói là ta đang nhìn thấy một chuyện đáng chê cười nhất trên đời!" Âu Dương Lâm châm chọc nói.

"Muốn chết! Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?" Ma Phàm điềm nhiên nói.

Âu Dương Lâm khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó."

"Ngươi có gan! Ngươi cũng biết kết cục của kẻ dám vũ nhục Linh Dục Kiếm Tông ta chứ?" Ma Phàm lạnh giọng nói.

"Lấy sư môn ra uy hiếp sao? Ngươi cũng không có gì hơn cái này." Khí ngữ của Âu Dương Lâm không thu liễm một chút, dường như không có để Linh Dục Kiếm Tông trong lòng.

Mạc Vấn lạnh lùng nhìn tranh chấp phát sinh phía trước, đột nhiên hắn cảm thấy nhàm chán. Mạc Vấn đứng lên lập tức đi đến chỗ tài liệu thân thể Huyễn Tinh Loa Mẫu đang chất đống, thò tay ra nhặt lên cái vỏ xoắn ốc, toàn bộ tấm vỏ xoắn ốc bảy màu to lớn đột nhiên biến mất, bài tay Mạc Vấn lại phất một cái, hai cái râu dài chừng năm thước bị thu vào kiếm nang.

Nhìn động tác của Mạc Vấn, thần sắc mọi người đều biến đổi, nhưng không ai thực sự có dũng khí ra tay ngăn cản. Ánh mắt đám người Ma Phàm trở nên âm trầm bất định, Mạc Vấn đã dùng hành động nói cho bọn họ biết, hắn căn bản không có hứng thú thương lượng cùng bọn họ, chỉ là hắn lấy chiến lợi phẩm mà chính mình nên được mà thôi, cái loại khinh thị này thậm chí bỏ qua tư thái cùng với vẻ mặt trắng trợn cũng không sai biệt lắm!

Phía dưới là chỗ chất đống tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu, tổng cộng có hơn ba trăm khối kết tinh màu trắng to nhỏ như trứng gà, Mạc Vấn trực tiếp vẫy tay lấy đi một nửa, cuối cùng là thi hài Huyễn Tinh Loa Mẫu đã bị phân tách thành từng khối, Mạc Vấn chỉ lấy đi một phần nhỏ, hơn mười khối lớn đại khái chừng một ngàn cân.

Sau khi thu xong hết thảy, đám người Ma Phàm sắc mặt đã đen như đáy nồi, Mạc Thu có thể nói đã lấy đi tám phần của Huyễn Tinh Loa Mẫu rồi rời đi!

Mạc Vấn đã muốn đi không có hứng thú dây dưa cùng những người này, hắn xoay người một cái bước đi về phía cửa động.

"Mạc Thu!"

Vào lúc thân thể Mạc Vấn sắp đi ra cửa động thì một tiếng la lớn phía sau truyền đến. Nam Cung Linh nhìn bóng dáng đã sắp bị màu đen che hết một nửa hô: "Lần này cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta!"

Cước bộ Mạc Vấn dừng lại một chút, hắn vẫy tay một cái ý bảo mình đã nghe được sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng tối...

Trong một huyệt động trong lòng núi nào đó ở Kiếm Linh Ảo Cảnh Tử Vân Tinh Các, Mạc Vấn lấy ra một quả tinh thể màu trắng tinh trong suốt cẩn thận quan sát. Nói là kết tinh nhưng nó giống một loại chất keo, cảm nhận được sự mềm mại ôn thuận, bên trong ẩn chứa một cỗ dao động kỳ dị, Mạc Vấn dùng linh thức đi vào, hắn cảm thấy một loại cảm giác dễ chịu thoải mái.

Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn há mồm nuốt khối tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu vào miệng, thực cổ quái, quả kết tinh này vừa vào miệng liền hóa thành một dòng nước ấm ôn nhu phân bố khắp toàn thân, sau đó theo kinh mạch trực tiếp tiến vào não bộ.

Thức hải Mạc Vấn khẽ run lên, một cỗ hào quang trắng noãn nhu thuận từ ngoài thẩm thấu tiến vào, làm cho toàn bộ tâm thần Mạc Vấn như được tắm gió xuân, lập tức làm cho vết thương tinh thần của Sát Lục Nguyên linh giảm bớt.

Mạc Vấn để ý thức chìm vào thức hải, cố ý dẫn đường cỗ bạch sắc nhu quang này hướng tới chỗ Sát Lục Nguyên linh bị thương nặng nhất, rất nhanh huyết sắc kiếm phôi bị một tầng bạch quang bao phủ bên trong. Mạc Vấn có thể cảm nhận được rõ ràng, vết thương của Sát Lục Nguyên linh dưới bạch sắc quang nhu rất nhanh khép lại, từng vết rách thật nhỏ rất nhanh liền lại bình thường, đợi cho bạch sắc quang nhu tiêu hao hết, Sát Lục Nguyên linh của Mạc Vấn đã khôi phục một phần thương thế.

Sau khi đi ra từ Đoạn Kiếm hạp cốc, Mạc Vấn liền bắt đầu bế quang chữa thương, kết hợp bí âm chữ "Úm" và tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu rốt cục trước khi kết thúc kì hạn ba tháng hắn đã hoàn toàn chữa khỏi thương thế của Sát Lục Nguyên linh, mà tủy não Huyễn Tinh Loa Mẫu kết tinh đã tiêu hao ước chừng tám viên! Mà căn cứ theo suy đoán của Mạc Vấn về công hiệu của tủy não kết tinh thì tám viên tủy não kết tinh đủ để làm cho một gã Linh Kiếm sư vừa mới lĩnh ngộ Kiếm Ý tăng Kiếm Ý lên ít nhất một thành cảnh giới! Đây là một kết luận đáng sợ, có thể rút ngắn thời gian hao phí vô hạn khi tu luyện Kiếm Ý lại, đối với Linh Kiếm sư đều là báu vật vô vùng, cho dù là lão tổ cảnh giới Kiếm Nguyên cũng chỉ sợ không tránh khỏi bị nó dụ hoặc.

Lần đầu tiên, Mạc Vấn cảm thấy hơi kích động với hành động lấy đi một nửa số tủy não kết tinh của mình ngày đó, nhưng những sự tình hắn đã làm hắn chưa bao giờ do dự hay hối hận...

Từng đạo linh quang hiện lên, trong đại điện Tử Vân Tinh Các, thân ảnh một gã Linh Kiếm sư dần dần hiện lên, sau mấy tức ngắn ngủi, cả tòa đại điện tràn ngập thân ảnh của nhóm thí luyện giả. Nhưng so với những ngày trước khi tiến vào Ảo Cảnh, nhân số chỉ còn lại ước chừng một phần ba! Cũng tức là ít nhất có hơn năm ngàn tên thí luyện giả vĩnh viễn chôn xác trong Ảo Cảnh trở thành chất dinh dưỡng cho Ảo Cảnh. Nhưng kỳ ngộ và nguy hiểm đều gắn liền với nhau, những người còn sống đi ra ai nấy trên mặt cũng tràn đầy vẻ vui mừng, hiển nhiên đều thắng lợi trở về.

Một cỗ uy áp cảnh giới Kiếm Nguyên đột nhiên tỏa ra trong đại điện làm cho tất cả thí luyện giả ở đây đều cả kinh.

"Tử Ngọc! Là Tử Ngọc! Vậy mà đã ngưng kết Kiếm Nguyên thành công!" Một gã thí luyện giả kinh hô.

Thân ảnh Tử Ngọc hiện ra từ trong linh quang truyền tống, quanh quẩn toàn thân hắn là Tử khí (khí màu tím chứ không phải khí chết chóc), một bộ phận trong thân thể vậy mà lại đang chuyển biến thành quang chất.

"Không đúng! Còn chưa hoàn toàn lột xác, nhưng cũng đã bắt đầu, khi tất cả kiếm khí của hắn ngưng tụ thành một đám Kiếm Nguyên, hắn sẽ chính thức trở thành Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên!"

"Tê! Chưa đến bốn mươi tuổi đã đạt tới Kiếm Nguyên cảnh! Xem ra cái ngôi vị đệ nhất nhân vẫn là do Tử Ngọc ngồi rồi, Mạc Thu dù vô cùng lợi hại cũng không thể chống đỡ lại được Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Nguyên."

Một đạo linh quang chợt lóe, thân hình Mạc Vấn xuất hiện trong đại điện. Tử Ngọc có chút cảm ứng quay lại nhìn về phía Mạc Vấn, trong ánh mắt hắn hiện ra một đám hoa lửa: "Ta nói rồi, sẽ không lâu nữa đâu."

Mạc Vấn thản nhiên nhìn hắn một cái: "Lúc nào cũng sẵn sàng."

Tử Ngọc vung ống tay áo rồi đi thật nhanh ra ngoài Tinh Các, hắn đang trong thời điểm mấu chốt chuyển hóa kiếm khí thành Kiếm Nguyên, kiếm khí trong cơ thể không thể khống chế tự nhiên, không chú ý là sẽ mất khống chế. Giờ phút này có thể nói hắn mạnh nhất mà cũng là yếu nhất, nếu có người ngoan độc ám toán, có khả năng sẽ làm hắn tấn giai thất bại, bởi vậy hắn cần lập tức tìm một chỗ yên lặng để bế quan, vượt qua thời kì này cần một khoảng thời gian nhất định.

"Mạc Thu sư thúc, sự tình chúng ta đã nói khi trước..." Dạ Tiểu Huyền nhút nhát e lệ đi đến trước mặt Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhìn nàng một cái: "Ngày mai, ngươi tới nơi đóng quân của Thiên Trì Kiếm Tông mà lấy."

Nói xong, hắn lập tức bước đi ra ngoài cửa điện.

Trong một gian thuyền của Phi Vũ Kiếm Thuyền, Đinh Hàn ném một cái ngọc giản tới trước mặt Mạc Vấn: "Đây là vật tôn sư trước kia đưa cho ta, bảo ta sau khi thí luyện Ảo Cảnh kết thúc đưa cho ngươi, hơn nữa người còn bảo ta nhắn với ngươi, từ này về sau ngươi có thể tự do hành động."

Ánh mắt Mạc Vấn hiện lên một trận kích động, nhưng rất nhanh áp chế lại rồi cầm lấy ngọc giản.

Đinh Hàn lại lấy ra ba tấm Hàn Băng Kiếm Phù đặt ở trên bàn: "Mặt khác tôn sư nhờ ta chuyển cho ngươi mấy tấm Kiếm phù truyền tin tới tôn sư này, nếu ngươi có vấn đề nào không thể giải quyết có thể gửi phi kiếm truyền thư tới cho tôn sư."

Mạc Vấn trầm ngâm một chút, hắn vẫy tay thu Kiếm phù vào kiếm nang, sau đó phất tay phải một cái, trên mặt bàn xuất hiện mười viên kết tinh màu trắng.

"Đây là..." Nhìn mấy viên kết tinh màu trắng, ánh mắt Đinh Hàn lập tức máy động. Tuy hắn không biết đây là cái gì nhưng có thể cảm thấy khí tức của mấy viên kết tinh này không hề đơn giản.

"Tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu, dựa theo tính toán đánh giá chắc là tầm Nhị giai hoặc Tam giai gì đó, mười viên kết tinh này thay ta đưa cho sư huynh."

"Huyễn Tinh Loa Mẫu, tủy não kết tinh!" Đinh Hàn lần này cả kinh không nhỏ, tiếng nói vì có chút kích động mà lạc đi, ánh mắt hắn nóng rực nhìn mười viên kết tinh màu trắng trên bàn: "Cái này thật sự đều là tủy não kết tinh của Huyễn Tinh Loa Mẫu ư? Điều này làm sao có thể?"

Mạc Vấn không thúc dục, hắn có thể hiểu được sự khiếp sợ trong lòng Đinh Hàn.

Đinh Hàn dù sao cũng là Chưởng giáo một Tông, rất nhanh tỉnh táo lại, gã hơi hổ thẹn nói: "Mạc sư đệ, là vi huynh thất thố, ta không hoài nghi ý tứ của sư đệ, dù sao cái này cũng thật sự làm cho người ta chấn kinh rồi."

Mạc Vấn gật đầu: "Ta hiểu, Kiếm Thuyền của Tông môn còn phải dừng lại ở chỗ này mấy ngày sao?"

"Sau khi chấm dứt thí luyện Ảo Cảnh, theo truyền thống sẽ mở ra một hồi dịch thị lớn, liên tục trong bảy ngày, cho nên chúng ta đợi dịch thị chấm dứt sẽ lập tức rời đi."

Ánh mắt Mạc Vấn chợt lóe: "Ta ở lại đây ba ngày, ba ngày sau ta sẽ rời đi, đến lúc đó thỉnh sư huynh giữ bí mật cho ta một đoạn thời gian."

"Ba ngày sau đã rời đi sao?" Đinh Hàn nhíu mày, song gã vẫn gật đầu: "Được, đến lúc đó ta sẽ tìm một người hình dáng tương tự ngươi lộ diện trên Kiếm Thuyền. Ngươi cứ yên tâm rời đi, ta sẽ không cho bất kì kẻ nào biết."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio