Truyền Kiếm

chương 359: bái sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

… Bụi cỏ lớn ven đường rục rịch lay động, hai bóng người chui ra chặn ngang đường đi của ba người.

“Hắc hắc, tiểu tử kia, mau lấy ra hết những của cải quý giá trong người, ông đây sẽ xem xét tha cho cái mạng!”

Hai gã đàn ông đang cầm trong tay thanh lợi kiếm sáng loáng, chúng ăn mặc kiếm phục bình thường, trên mặt bịt mảnh vải đen, giọng nói tràn ngập vẻ hung ác.

Mạc Vấn thản nhiên liếc nhìn hai tên cướp đường, trên mặt hắn không có một chút biểu cảm nào. Dương Khôn thì có vẻ sợ hãi một chút, bọn này đúng là to gan lớn mật thật, lão chưa từng thấy bọn nào chán sống như mấy tên này, dám chặn đường cướp của một vị cường giả Kiếm Nguyên! Việc động trời như vậy mà chúng còn dám làm, thật đúng là không sợ chết oan mạng!

“Thúc thúc, các người đang định làm gì vậy?” Vân Tịch mở to hai mắt và hỏi với vẻ tò mò.

“Xú nha đầu mau ngậm miệng lại!”

Quan sát thấy phản ứng của ba người, hai tên cướp đường dường như bỗng thấy bị bẽ mặt, bọn chúng khẽ liếc nhau rồi nói dứt khoát: “Các ngươi đã không chịu nghe lời thì bọn ông sẽ động thủ!”

Hai tên cướp nói xong liền vung kiếm xông lên, trên thân hai thanh lợi kiếm tỏa ra một cỗ Linh lực chấn động rất yếu ớt, lộ ra tu vi xấp xỉ Dưỡng Kiếm tầng bốn.

Liếc nhìn thấy hai tên kiếm sư còn chưa có đủ tư cách là một đệ tử mới nhập môn, Mạc Vấn không có chút hứng thú nào cả. Ngón tay hắn khẽ động, một viên Linh đan màu xanh biếc liền hiện ra kẹp giữa hai ngón tay, sau đó lập tức vỡ ra tạo thành một chùm dược lực tinh thuần, Linh lực tỏa ra chấn động mạnh mẽ đang bị hắn khống chế nằm gọn trong lòng bàn tay. Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng không một tiếng động khẽ vỗ vào lưng Dương Khôn lúc này đang đứng ngẩn tò te ngay cạnh một cái.

Dược lực có màu xanh biếc lập tức chui vào trong cơ thể Dương Khôn qua các lỗ chân lông, dược lực từ Linh đan được hấp thụ vào cơ thể Dương Khôn với tốc độ cao nhất có thể. Trong nháy mắt toàn bộ cơ thể Dương Khôn phát ra mấy tiếng xương cốt kêu lách cách rất giòn, một cỗ khí tức mạnh mẽ bỗng nhiên bộc phát ra từ cơ thể lão. Ngay sau đó cơ thể lão bỗng dưng vươn cao thêm mấy phần, những phần cơ thể bị mất đi cũng đã mọc lại đầy đủ!

Những biến đổi khủng khiếp của cơ thể khiến cho Dương Không không chịu nổi, lão bống ngửa cổ lên cất một tiếng hú dài, một cỗ Kiếm khí chấn động mạnh mẽ liền từ trong cơ thể lão bộc phát ra bên ngoài.

Kiếm Mạch trung kỳ!

Mấy chục năm tập luyện gian khổ, vậy mà chỉ mới khôi phục lại trong nháy mắt đã đột phá qua Kiếm Mạch sơ kỳ, tấn cấp thẳng lên Kiếm Mạch trung kỳ!

Linh khí hành Mộc trong thiên địa bỗng ùn ùn kéo tới và ào ạt chảy vào trong huyệt Bách Hội của Dương Khôn, Kiếm khí chấn động trong cơ thể cũng cứ thế tăng vọt lên tới tận khi Kiếm Mạch trung kỳ được ổn định hoàn toàn!

“A…!”

Dương Khôn lại ngửa cổ lên và rống to một tiếng, dường như lão muốn tất cả những nỗi thống khổ tủi nhục của mấy chục năm qua sẽ bay hết theo tiếng rống đó, khí thế bạo phát tạo thành một cơn cuồng phong nho nhỏ thổi bạt ra bốn phía khiến cho đám cỏ dại trong bán kính mười trượng xung quanh bị ngã rạp.

Hai tên cướp đường không hề lường trước được tình huống này, chúng bị cơn cuồng phong nhỏ kia thổi ập vào người khiến cho không thể tiến về phía trước được. Một cỗ áp lực không hiểu từ đâu ra bỗng đè nặng lên người làm cho chúng hãi hùng khiếp vía, cả hai tên còn đang chần chừ do dự thì một bóng người đã lóe lên, một bóng người cao to rắn rỏi hiện ra ngay trước mặt chúng.

“Dương Khôn! Ngươi…”

Cả hai tên đều vô cùng hốt hoảng, nếu không tận mắt chứng kiến thì tuyệt đối không ai dám tin con người trung niên cao to với ánh mắt cương nghị kia lại chính là lão khọm già ốm yếu hèn hạ lúc trước!

Đáp lời bọn chúng là hai bàn tay to lớn mạnh mẽ của Dương Không, một trái một phải áp thẳng vào ngực hai tên.

Một tràng thanh âm tạo ra do mớ xương cốt bị vỡ vụn vang lên, hai tên kiếm sư che mặt bay ngược về phía sau như những cái bao tải, máu tươi vẫn còn đang trào ra từ trong miệng, trước ngực là đám nội tạng bầy nhầy đã bị đánh nát bấy.

Bịch bịch hai tiếng vang lên, hai tên kia rơi xuống cách đó mấy chục trượng như hai con chó chết, trên mặt chỉ có vẻ oán hận chứ không còn chút khí thế nào.

“A…A…Tại sao gia gia lại đánh bọn chúng? Bọn chúng là đám người xấu đúng không?” Vân Tịch kên lên với vẻ kinh ngạc vô cùng.

Mạc Vấn khẽ xoa đầu nó và nói nhẹ nhàng:” Đúng rồi, bọn chúng là những kẻ xấu!”

“Bọn xấu thì phải đánh!” Vân Tịch gật đầu nhẹ với vẻ mặt rất nghiêm trang: “Tương lai Tịch Nhi cũng muốn đi đánh bọn xấu!”

Sau khi đánh chết hai tên kiếm sư, Dương Không liếc nhìn về phía bụi cỏ với ánh mắt rất dữ dội.

“Kiếm Tiên! Mau chạy đi!” Mấy tiếng thét sợ hãi vang lên từ trong bụi cỏ, đám cỏ vang lên những tiếng rục rịch, ba bóng người nhảy dựng lên và bỏ chạy thục mạng.

Dương Khôn khẽ điểm mũi chân một cái, cả người như mũi tên lao về phía trước.

Do bụi cỏ mọc cao và rậm rạp nên chỉ còn thấy ba tiếng kêu thảm thiết truyền ra!

Một lát sau, Dương Khôn bước ra từ đám cỏ rậm rạp, lão bước thẳng tới chỗ Mạc Vấn và quỳ xuống mặt đất: “Đa tạ công ơn tái tạo của tiền bối!”

“Mau đứng lên đi!” Mạc Vấn nói bằng giọng thản nhiên.

“Vâng!” Dương Khôn cũng không hề câu nệ, vội đứng lên ngay.

Vân Tịch liếc nhìn Dương Khôn và kêu lên đầy kinh ngạc: “Gia gia biến thành người trẻ rồi!”

Ánh mắt Dương Khôn đã khôi phục vẻ nhu hòa, lão nở một nụ cười hiền từ.

Mạc Vấn liếc lão một cái rồi thoáng nhìn về phía đằng sau con đường, hắn lạnh lùng nói: “Không giải quyết nốt chỗ kia hả?”

Dương Khôn khẽ lắc đầu: “Bọn chúng chỉ là mấy người đáng thương hơn đáng trách.”

Mạc Vấn khẽ gật đầu rồi không để ý gì tới Dương Khôn nữa, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Tịch và tiếp tục bước đi.

Nơi đây đã không còn xa thành La Sát, sau khi đi thêm chục dặm nữa, một tòa thành to lớn đã hiện ra trước mặt, từng khối đá xám mới tinh đã nói rõ cái thành này mới được xây dựng không được bao lâu.

Trước khi vào thành, Mạc Vấn lấy ra viên Thận Châu do Lưu Chấn Huyên tặng, sau khi kích hoạt nó, một sự thay đổi dung mạo bề ngoài bắt đầu phát sinh từ từ vô thanh vô tức, tóc hắn cũng đã chuyển thành màu đen. Dung mạo tuy không thay đổi quá nhiều nhưng so với trước đây thì cũng tương đối khác biệt.

Dương Khôn có chút khó hiểu, nhưng mà lão hiểu rõ điều gì nên, điều gì không nên hỏi. Vân Tịch thì đang thích chí vỗ tay ầm ĩ vì sự biến đổi lạ kỳ kia. Mạc Vấn phải dỗ dành cô bé mấy câu thì mới gạt bỏ được mong muốn thay hình đổi dạng của nó.

Ba người dễ dàng đi tới chỗ cửa thành có hai đội gồm hơn chục Linh Kiếm Sư đang canh gác, bọn họ đều ở mức tu vi Dưỡng Kiếm từ tầng bảy tới tầng chín, hai tên đội trưởng thì có tu vi Kiếm Mạch sơ kỳ. Ngày nay thành La Sát đang mở rộng việc thu nạp môn đồ nên cư dân của bốn tòa thành vệ tinh xung quanh trên đảo La Sát đang náo nức đưa con em mình tới ứng thí. Vì vậy có rất nhiều trẻ con đang đi vào thành, bọn người Mạc Vấn cũng không khác gì những người đang đưa con em đi dự thi.

“Ngươi dắt Vân Tịch đi báo danh đi, khi nào cần ta sẽ tìm các ngươi!” Mạc Vấn nói với Dương Khôn.

Trong mắt Dương Khôn hiện lên vẻ thất vọng, trong suy nghĩ của lão nếu Vân Tịch được đi theo vị cường giả Kiếm Nguyên này thì tốt hơn nhiều so với việc trở thành một đệ tử bình thường của Kiếm Tông La Sát. Nhưng lão hiểu rõ mình không được quyền yêu cầu gì cả, vì vậy lão kính cẩn khom người thi lễ chào từ biệt Mạc Vấn.

“Thúc thúc không đi cùng với Tịch Nhi nữa à?” Vân Tịch nắm chặt gấu áo Mạc Vấn, trên mặt hiện lên vẻ tội nghiệp.

Mạc Vấn khẽ xoa đầu nó và cười nói: “Thúc thúc còn có chuyện khác cần làm, Tịch Nhi cứ đi báo danh đi, khi nào Tịch Nhi qua được vòng khảo thí thì thúc thúc sẽ tặng thưởng một món quà.”

Trên mặt Vân Tịch tràn ngập vẻ không cam lòng, tuy nhiên nó vẫn gật đầu: “Nhất định Tịch Nhi sẽ vượt qua vòng khảo thí để nhận được quà của thúc thúc!”

Sau khi nhìn thấy hai bóng người một già một trẻ đi khuất, Mạc Vấn hướng tầm mắt về phía tòa thành nằm ở vị trí chủ phong đảo La Sát ở xa xa cao tít trên mây và cất bước đi tới.

Hắn không muốn làm kinh động bất kỳ ai ở đây nên chỉ giống như một người bình thường đang đi dạo bộ lên núi. Tông môn Kiếm Tông La Sát được xây dựng ở đỉnh ngọn núi chủ phong, ngay giữa lưng chừng núi là một một tòa sơn môn rất lớn làm bằng hàn ngọc dưới đáy biển sâu, một cỗ chi khí lành lạnh đầy vẻ trang nghiêm toát ra từ tòa sơn môn.

“Người kia đứng lại! Đây là sơn môn của Kiếm Tông La Sát, bằng hữu tới đây có điều gì chỉ giáo?” Tám gã nam Linh Kiếm Sư chặn ngang đường đi của Mạc Vấn, tất cả đều có tu vi Kiếm Cương, gã có tu vi cao nhất là Kiếm Cương hậu kỳ.

“Ta đến tìm Chưởng giáo của các ngươi.” Mạc Vấn trả lời.

Tám gã Linh Kiếm Sư khẽ liếc nhau, trong mắt chúng đều tỏ vẻ đề cao cảnh giác, gã cầm đầu đang âm thầm đánh giá Mạc Vấn: “Ngươi là người phương nào? Tìm Chưởng giáo của chúng ta có chuyện gì?”

Mạc Vấn khẽ nhíu mày, tám gã Linh Kiếm Sư là đệ tử gác cửa kia khiến cho hắn phát sinh một cảm giác hơi kỳ lạ. Nhưng nhất thời cũng không giải thích rõ ràng được kỳ lạ ở điểm nào, mà từ khi Kiếm Tông La Sát thành lập tới giờ thì hắn cũng chưa từng đặt chân đến nên coi như cũng không có quyền lên tiếng tra hỏi. Hắn khẽ trầm ngâm một lát, sau đó một đạo linh quang bỗng lóe lên, trên tay hắn đã hiện ra một quả ngọc giản, hắn dùng Kiếm thức tạo một ấn ký vào trong đó rồi đưa quả ngọc giản ra: “Đưa vật này cho Bạch Hiểu, Tịch Tần, Thẩm Phượng, Vân Thanh Trúc, bất kỳ một ai trong số đó cũng được. Sau khi xem xong thì các nàng sẽ tự hiểu mọi chuyện.”

Ánh mắt gã Linh Kiếm Sư cầm đầu hiện lên một vẻ kinh dị, hai mắt gã hơi nhấp nháy rồi mới nhận lấy quả ngọc giản, gã nói với Mạc Vấn: “Ngươi chờ ở đây!”

Sau đó gã đưa quả ngọc giản cho một tên đệ tử gác cửa Kiếm Cương sơ kỳ và khẽ nháy mắt một cái. Gã đệ tử gác cửa kia liền gật đầu rồi cầm lấy quả ngọc giản và đi về phía sâu bên trong sơn môn…

Lời bình:

Thành La Sát, Mạc Vấn đưa Vân Tịch tham gia khảo thí.

Thăm Kiếm Tông, ngờ ngợ thấy vẻ kỳ lạ bất minh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio