Sau năm năm sống trong đau khổ,gia đình bà Hương đã có lại niềm vui và tiếng cười trẻ thơ.Lại một bé trai kháu khỉnh được sinh ra,cậu bé đã mang lại hơi ấm cho cả gia đình mình.Cứ thế,họ sống trong hạnh phúc.Năm cậu bé được hai tủi,cậu đã biết đi,biết nói và lanh lợi lắm.Đến ngày / năm ấy,cậu cứ bám rít lấy bố,đòi phụ bố làm quà cho mẹ,hai bố con lần quần mãi cũng xong lẳng hoa.Tới bửa tối,rồi sau đó là gia đình cùng coi phim,cậu bé lẳng lặng bước tới bà Hương,cầm lẳng hoa hai tay cung kính tặng mẹ mình.
_Con chúc mẹ / hạnh phúc ạ.
_Mẹ cảm ơn con!Con trai cưng của mẹ.
_Mẹ ơi,con chúc mẹ / hạnh phúc ạ,con chúc mẹ / hạnh phúc ạ,con chúc mẹ / hạnh phúc ạ,con chúc mẹ / hạnh phúc ạ,con chúc mẹ / hạnh phúc ạ,con chúc mẹ / hạnh phúc ạ.
_Mẹ biết rồi,cảm ơn con.
_Đó là những điều từ lâu con muốn nói.