Tôi đang ở nhà ga, ngồi trên băng ghế dài và chờ tàu đến.
Ngay sau đó, một người phụ nữ tay ôm một đứa bé đến và ngồi cạnh tôi.
Tôi thì rất thích trẻ con nên đã không thể không nhìn chăm chăm vào đứa bé đáng yêu đó.
Người phụ nữ nhận ra điều đó và bắt chuyện với tôi một cách thân thiện.
“Anh biết không, nó không phải là một đứa trẻ đâu, nó là một cái túi”.
Vừa nói, cô ta vừa lật áo nó ra và cho tôi xem một cái khóa kéo ở phần bụng đứa bé.
Đến lúc đó tôi mới nhận thấy rằng mắt nó có vẻ được làm bằng thủy tinh.
” Nhìn nó giống thật quá”
“Vâng, tôi biết. Phải mất rất nhiều công sức, và cả thời gian nữa. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Vì tôi thích những thứ tái chế” – Cô ta mỉm cười trả lời.
Ngay sau đó thì tàu tới, cô ta đứng dậy và bước lên tàu.
Tôi đã định cùng lên chuyến tàu đó nhưng tôi không thể cử động được.
Cả người tôi trở nên cứng đờ và cứ thế nhìn chằm chằm vào con tàu cho đến khi nó khuất hẳn.