Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

chương 71: c71: one too many (japanese urband legend)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước đây có sinh viên đại học (mà chúng tôi hay gọi anh ấy là "D"), anh ta rất thích lừa gạt trêu chọc người khác. Chẳng hạn như bữa nọ, D đến nhà hàng cùng với người bạn,và khi người phục vụ hỏi " người phải không ạ?", D sẽ trả lời "Thôi nào, nhìn cẩn thận hơn đi, chúng tôi ở đây có người lận mà!"

D làm điều này rất thường xuyên và nó khiến mọi người bắt đầu nghĩ rằng D thực sự có thể nhìn thấy "những thứ đó" - những thứ mà chúng ta không muốn và cũng không nên thấy. Nhưng dĩ nhiên, D không thể nhìn thấy! Anh ta chỉ coi đó là trò vui để tự tiêu khiển bằng việc quan sát phản ứng của mọi người mà thôi. Dù biết bao nhiêu lần bạn của D bảo anh ta nên dừng việc trêu chọc người khác lại, anh ta chỉ cười vào mặt họ.

Rồi ngày nọ, D ( có thói quen là luôn dẫn người nào đó đi theo khi anh ta đi ăn) vì muốn thay đổi không khí nên đi ăn mình.

Đi vào nhà hàng, anh ta ngồi xuống tại bàn trống. Người bồi bàn mang ra ly nước rồi đặt trước mặt anh......và ly còn lại ở phía trước chỗ ngồi đối diện của D! "Lạ thật", D nghĩ, tất nhiên không ai ngồi đối diện với D lúc đó.

"Có thể có ai đó ở đây ngay trước khi mình đến, và người phục vụ nghĩ rằng người đó cùng đi với mình ... Thôi kệ, mình sẽ di chuyển đến bàn khác nếu có người trở lại."

Sau đó,người bồi bàn ra phục vụ còn D thì thản nhiên gọi cho mình món mì ống. Vào thời điểm đó tất cả các thực khách khác đã rời khỏi nhà hàng, và D là người khách duy nhất còn ở lại quán. Bây giờ thì D dường như chắc chắn người phục vụ đã lầm lẫn!

Không lâu sau khi D gọi món, món ăn được đem ra và lần nữa trong sự hoảng hốt của D, người bồi bàn đặt cùng một món ở phía trước của ghế đối diện.

"Tại sao anh lại đặt hai đĩa khi chỉ có tôi ở đây?" D hỏi người bồi bàn một cách giận dữ.

Người bồi bàn ngạc nhiên, nhìn quanh nhanh chóng và thốt lên "Thật là kỳ lạ! Tôi chắc chắn rằng tôi đã thấy có người ở đây mà"

Sợ hãi, D sau đó đã nói chuyện với người quản lý, người đứng ở cửa khi D bước vào nhà hàng, nhưng ông cũng nói rằng D không đi một mình mà đi cùng với người nữa. Bực mình, D xông ra khỏi nhà hàng.

Giờ đây, khi là người chịu đựng kết quả của trò lừa bịp mà anh ta hay chơi người khác, anh nhận ra nó cảm thấy khó chịu như thế nào. Anh thề anh sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa.

Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Từ đó về sau, mỗi lần D ra ngoài, người ta đều thấy người khác bên cạnh D. Ở khắp mọi nơi anh đã đi, bất cứ ai anh gặp, D đều bị nhìn thấy đi cùng với một người nào đó. Ngay cả trên một đoàn tàu rất đông người, mọi người đứng hết cả chỉ chừa riêng chỗ trước mặt anh!

"Ai đó đang đi theo mình....", D lẩm bẩm và từ đó D không chịu đi ra ngoài nữa. Anh trở nên hoang tưởng, sụt kí nghiệm trọng và trở thành người hoàn toàn khác. Trong nhiều tháng, D tiếp tục sống như một ẩn sĩ. Anh ta chỉ ở trong nhà, và theo lời đồn đại là để không phải đối phó với "người đó".

Nhiều ngày trôi qua. D dần dần nghĩ rằng, sau một thời gian dài như vậy, "người đó" ắt hẳn phải đi đến một nơi khác. Anh bước ra ngoài lần đầu tiên sau khoảng thời gian cảm giác như cả thế kỉ. Không khí bên ngoài như tươi mới và sạch sẽ hơn bao giờ hết.

Rồi D đi vào nhà hàng nọ. Nhà hàng có không khí rất thoáng mát và rộng rãi nên D cảm thấy khá thoải mái. Tuy nhiên, anh ta vẫn còn sợ ngồi tại bàn nên anh đã chọn ngồi tại quầy bar trống.

"Mình ngu ngốc thật..", D nghĩ thầm, "Không có gì mình phải sợ cả!". Nghĩ như thế,D cảm thấy nhẹ nhõm dần dần...

"Xin chào", người bồi bàn nói, và đặt cốc nước trước mặt D. Và rồi anh ta đặt thêm cốc bên cạnh D, rồi cốc kế bên cốc anh ta vừa đặt, rồi cốc nữa, và sau đó là nhiều cốc nữa..........

Tên dịch giả: Lil Vampire

Nhóm dịch: Consternated Team

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio