Truyện Kinh Dị Ngắn

chương 77: c77: chuyến xe bus số 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyến bus số lúc nào cũng đông, bất kể giờ là giờ nào. Những lúc An tan học, chen chúc để lên xe đã khó, nhưng lên xe rồi thì hơi người, mùi mồ hồi, mùi bụi đường, tất cả trộn với mùi điều hòa, thành một không khí hỗn tạp mà nếu không phải vì bắt buộc chắc hẳn sẽ chẳng ai muốn chịu đựng.

Đó là một buổi chiều muộn, mãi mới xong công việc với nhóm chuẩn bị cho bài thuyết trình tuần tới, An vội vàng thu xếp sách vở rồi chạy ra bến xe. Tối nay cô đã hứa đi xem hòa nhạc cùng mẹ trên nhà hát Kim Mã.

Đến nơi, An bị lỡ mất một chuyến, gần phút sau cô mới bắt kịp chuyến tiếp theo. Bảo An nhanh chóng lách vào trong và kiếm một chỗ có thể tựa vào thành ghế. Mặc dù đi xe bus rất nhiều lần nhưng cô không thể quen với những cú phanh gấp hay luồn lách trên đường đầy ngoạn mục của nó, nên tìm kiếm một chỗ có thể dựa là việc đầu tiên An làm khi bước lên bất kì tuyến bus nào.

Dựa vào một chiếc ghế gần cửa sau, An đeo tai nghe và bắt đầu chờ đợi vượt qua chặng đường dài đông đúc vào giờ tan tầm của Hà Nội ồn ào để về đến nhà, sà xuống mâm cơm bố mẹ đang đợi sẵn.

Đến chặng phải xuống, An ấn chuông báo hiệu điểm đỗ tiếp theo. Theo thói quen, cô đưa mắt xuống phía cuối xe. Hầu hết mọi người đều đang gà gật, định quay đi rồi nhưng có một thứ làm cô bé choáng váng.

Một ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn An, ngay khi cô vừa quay đầu lại. Đó là một người phụ nữ, với ánh mắt sắc mà An chưa từng thấy ở bất kì người nào trước đây. cô thậm chí còn cảm thấy đôi mắt đó đỏ và hằn lên những tia nhìn hằn học.

An vội vàng xuống xe, bất giác ngoái lại nhìn, cảm giác buốt lạnh sống lưng khi nhận thấy người phụ nữ vẫn dõi theo cô, với ánh nhìn ấy, và sắc đỏ của đôi mắt khiến An khẽ rùng mình.

Vỗ trán tự trấn an bản thân rằng đói quá sinh ảo giác, An bật cười, nhanh chóng rẽ vào con ngõ về nhà.

An không hề biết, sẽ có điều gì đó đang chờ đợi cô phía trước.

Buổi hòa nhạc kết thúc khá muộn, An chở mẹ về. Con đường khá vắng vẻ nhưng không tối.

An vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ với mẹ. Cho đến khúc quanh rẽ vào ngõ, đột nhiên An thét lên một tiếng hãi hùng, tay lái loạng choạng, chiếc xe đổ xuống mặt đường, tiếng ầm vang lên giữa màn đêm yên tịnh trên con phố nhỏ.

Đằng sau chiếc cột điện đầu ngõ, An đã nhìn thấy nó - ánh mắt màu đỏ ban chiều. Người phụ nữ mặc đồ đen, mái tóc buộc cao gọn gàng như những cô gái trẻ đang đứng đó, quay mặt lại, và nhìn chằm chằm vào An.

"Đi đứng sao thế con? May mà không đi nhanh? Có sao không? Sao mặt tái xanh thế?"

An không thể đáp lại gì những câu hỏi dồn dập của mẹ, trong đầu cô giờ là bao nhiêu thứ ngổn ngang, cô thậm chí không nghĩ được gì nữa. Bởi vì, khi định thần lấy hết dũng lại ngẩng lên nhìn về phía cột điện, An không thấy gì ngoài chiếc bóng đổ dài nằm bất động im lìm dưới ánh đèn đường tĩnh mịch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio