Chương
Có thể thấy nhìn ra được ông lão không có nói dối, hơn nữa còn là dạng đã nói là làm, thật sự không ra tay giết Tân Trạm.
“Bình thường khi tôi gặp phải loại theo dõi như này, nghĩ muốn giật đồ của tôi, không cần phiền phức đến vậy, giết chết là được. Tuy nhiên, ông là một tu sĩ có chút nguyên tắc, nếu giết ông, tôi thật cảm thấy có chút đáng tiếc”
Tân Trạm nói xong, nhìn về phía ông lão mỉm cười.
Xïềng xích trên người anh như mất đi linh khí, trong nháy mắt rơi xuống.
“Cái gì, cậu!”
Ông lão như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra, Tân Trạm đã được tự do, đi từng bước từng bước tới trước mặt ông ta.
Võ vai ông lão một cái, trực tiếp phong ấn tu vi của ông ta, sau đó nhấc ông ta lên như nhấc một con gà.
Tân Trạm phất tay, ngay lập tức, Bạch Bảo Tháp đột nhiên thu nhỏ lại bay trở về trong tay anh.
“Sư tôn!”
Hai đệ tử của ông lão sửng sốt, còn chưa kịp chạy tới, Tân Trạm đã duỗi tay ra.
Hàng nghìn con Phệ Thiên Trùng bay ra, vây quanh hai người, phát ra tiếng vù vù khiến người khác tim đập chân run, làm cho hai nữ tu tức khắc hoảng sợ đủ loại, không dám nhúc nhích chút nào.
“Phệ Thiên Trùng, cậu lại có thể có loại thượng cổ độc trùng này, dùng nó cắn nát Bách bảo tháp của tôi.”
Ông lão nhìn đến đây, cũng đã phát giác ra được, mặt mày ủ rũ.
Là người thừa kế của Linh Lung tiên các, ông ta đương nhiên biết rõ chỗ lợi hại của loại trùng độc này, thậm chí trong sách cổ mà Linh Lung tiên các đã lưu lại, còn đặc biệt giải thích độ sắc bén của vật này, là khắc tinh của nhiều loại pháp bảo luyện chế.
Suy cho cùng, dù cho bạn luyện chế cơ quan bảo vật tinh xảo đến đâu, Phệ Thiên Trùng này chỉ cần căn vài ngụm xuống, trực tiếp phá hủy kết cấu, khiến cho những bảo vật này mất đi uy lực.
Ông ta không ngờ tới Tân Trạm lại có loại đồ vật này, lần này là ông ta tính sai.
Không chỉ mình bị tóm mà hai đệ tử cũng bị vạ lây.
“Đạo hữu, rơi vào tay cậu, chém hay giết đều tùy cậu, nhưng tôi van xin cậu một điều, có thể nào buông tha đệ tử của tôi không?”
Ông lão nhìn về phía Tân Trạm, chua xót cầu xin.
“Lúc này, ông còn muốn cứu người khác?” Tân Trạm nhướng mày.
“Bọn họ đều là những người đáng thương mồ côi cả cha lẫn mẹ, hơn nữa tu vi lại không cao nên sẽ không gây ra uy hiếp cho cậu”
“Đây cũng không phải do ông quyết định”
Tân Trạm lắc đầu ném ông lão lên một bãi đất trống trong khe hẹp trên tuyết sơn, sau đó khống chế hai cô gái kia, ném tới bên cạnh ông lão.
“Sư tôn”
Hai cô nâng ông lão dậy, sắc mặt tái nhợt, thân thể lạnh run.
“Đệ tử, là ta nhất thời nổi lòng tham lam, làm hại đến hai con. Ta giáo dục các con làm người phải biết chính trực, vậy mà ta lại chạy tới đây cưỡng đoạt đồ vật của người khác. Đây là báo ứng mà”
Thần sắc ông lão tiều tụy, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ cay đắng.
“Đừng sợ, tôi không định giết các người.”
Tân Thành ở phía sau cũng dừng lại trước mặt ba người bọn họ.