Lúc này khán giả cho rằng bọn họ không đủ năng lượng, liền nghe ‘Phong Thần’ truyền ra âm thanh máy móc: “Năng lượng trên đao kiếm của chúng ta chuyển vào cơ giáp hết đi, sau đó đánh nhau một trận.”
Phong Tĩnh Đằng thông qua máy biến đổi âm thanh của cơ giáp nói chuyện, vì thế, khán giả nghe được âm thanh giống như máy móc, có chút cứng ngắt.
Mai Truyền Kỳ cũng thông qua máy biến âm, đáp một tiếng: “Được.”
Hai người đều thu hồi đao kiếm về lưng và khuỷu tay, sau đó hấp thu năng lượng trên đao kiếm của mình, lúc này cả hai cơ giáp đều đủ năng lượng, có thể đánh nhau với đối phương thêm vài giờ nữa.
Bọn họ vô cùng ăn ý lùi về sau mấy trăm mét, sau đó ở chỗ bọn họ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều dị thú giả lập, con tin và thực vật, sau đó còn thả thêm dị thú thật nữa.
Mai Truyền Kỳ híp mắt.
Đám chim bay cá nhảy trước mắt dường như che kín tầm nhìn của cậu, căn bản không thấy được bóng dáng của Phong Tĩnh Đằng cách đó mấy trăm mét.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy như thế cũng tốt.
Phản ứng, tốc độ, thương pháp của cậu và Phong Tĩnh Đằng bất phân cao thấp, chỉ dựa vào tránh né và xạ kích rất khó đánh bại đối phương trong thời gian ngắn.
Hiện tại tuy có thêm vật cản, nhưng có thể làm đối phương phân tâm, thừa dịp đó mà tấn công.
Mai Truyền Kỳ tay trái nắm thương pháo hạt nhân, tay phải cầm thương pháo thật.
Tay phải không ngừng thay đổi kích thương và đạn pháo xạ kích, tay trái cứu người, bắn dị thú giả lập.
Trái phải đồng thời hành đồng, từ nơi này cậu có thể cảm nhận được Phong Tĩnh Đằng đang ở đâu, tính toán tinh chuẩn không trúng con tin nhưng vẫn xác định được vị trí của đối phương, nhanh chóng điều khiển kích quang thương, nòng súng phát ra bạch quang bắn về phía dị thú thật và dị thú giả lập, sượt qua con tin gần đó, bay về phía Phong Tĩnh Đằng.
Khóe mắt Phong Tĩnh Đằng phát hiện bạch quang đang bay về phía mình, nhanh chóng di chuyển thoát khỏi xạ kích.
Khán giả đang xem bọn họ tranh tài, khi nhìn thấy cảnh này đều toát mồ hôi lạnh.
Nếu như nói lúc trước hai người thương đấu là kịch liệt, lúc sử dụng đao kiếm đánh nhau là đặc sắc, cảnh hiện tại chính là mạo hiểm.
Phát súng vừa nãy, bọn họ cũng đổ mồ hôi lạnh cho Mai Truyền Kỳ, lo cậu bắn phát súng này sẽ trúng con tin, khiến mình bị loại, còn đổ mổ hôi lạnh vì Phong Tĩnh Đằng, sợ anh không thấy sẽ bị bắn trúng.
Nhưng mọi người đều không ngờ, lúc Phong Tĩnh Đằng né đạn về phía bên trái, Mai Truyền Kỳ lại nã thêm một phát súng, viên đạn lần nữa bay qua dị thú thật và dị thú giả lập cùng con tin, bắn trúng cánh tay trái của Phong Tĩnh Đằng.
Khán giả ngẩn ra.
Không ngờ phát súng đầu tiên là cố ý khiến Phong Tĩnh Đằng bị lừa.
Vào lúc này, bọn họ đột nhiên cảm thấy, ‘Truyền Kỳ’ chưa chắc sẽ bại dưới tay ‘Phong Thần’, tất cả mọi biểu hiện của cậu đều rất xuất sắc.
Càng khiến cho mọi người vạn lần không ngờ, nháy mắt Phong Tĩnh Đằng chịu một phát súng vào cánh tay trái, anh cũng tấn công lại.
Lúc này, dưới làn đạn đầy bạo lực, không chạm vào dị thú giả lập và con tin, trực tiếp xuyên qua hơn mười dị thú thật đánh vào đùi phải của Mai Truyền Kỳ.
Khi khán giả nhìn thấy đùi phải của Mai Truyền Kỳ trúng đạn, tay trái Phong Tĩnh Đằng cũng bị trúng đạn mới giật mình tỉnh lại.
“Bọn họ đều… cả hai đều trúng đạn.”
“Nhìn thấy hai người đánh nhau, khiến tôi cảm giác sinh tử chỉ là nháy mắt.”
Nhìn một cái, ‘Truyền Kỳ’ vừa bắn trúng tay trái ‘Phong Thần’, một giây sau liền bị ‘Phong Thần’ đánh trúng đùi phải, sau đó rất có thể nhanh chóng bị mất quyền thi đấu.
Mai Truyền Kỳ nháy mắt bị trúng đạn, nhướng nhướng mày, trong lòng quả thật khâm phục Phong Tĩnh Đằng.
Tình huống trước mặt có một đống dị thú thật giả cùng con tin, lại dám bay đến chỗ dị thú mà nổ súng, khiến đạn xuyên qua dị thú, cũng không sợ trúng con tin trong đó mà bắn về phía cậu.
Phương pháp của Phong Tĩnh Đằng còn dễ dàng bắn trúng con tin hơn của cậu.
Sau đó, hai người rốt cuộc không còn cơ hội tìm đánh đối phương nữa.
Bất quá, đám dị thú và con tin từ từ giảm bớt.
Khán giả đang xem cảm thấy hoa cả mắt, thao tác của bọn họ thật sự quá nhanh.
Tỷ như thay đổi thương pháo tấn công dị thú, giây trước đó dùng súng, giây sau dùng pháo oanh tạc, ngắn ngủi mấy phút, trở ngại bên người liền giảm xuống rất nhiều.
Mai Truyền Kỳ nhìn bảng năng lượng, năng lượng ngày càng ít, hơn nữa cũng đã báo động: “Cảnh báo, cảnh báo, năng lượng không đủ, năng lượng không đủ, xin nhanh bổ sung năng lượng, xin nhanh bổ sung năng lượng.”
Cậu nhíu mày, quyết định đem % năng lượng còn lại dùng vào lần tấn công này, tăng tốc độ xạ kích, nhanh chóng tìm được vị trí của Phong Tĩnh Đằng.
Mai Truyền Kỳ thừa dịp cơ giáp còn có thể động, nhanh chóng nã một phát về phía tay phải của Phong Tĩnh Đằng.
Cùng lúc đó, tay phải của cậu cũng bị Phong Tĩnh Đằng bắn trúng, lúc cậu muốn bắn thêm nữa về phía đối phương, không thể nạp thêm đạn vào được.
Tình huống của Phong Tĩnh Đằng cũng giống Mai Truyền Kỳ, năng lượng của cơ giáp cũng không còn nhiều, miễn cường còn có thể cử động thân thể.
Hai người còn đang suy nghĩ phải làm gì tiếp theo sau đó, đột nhiên, một âm thanh rít gào vang lên giữa hai người.
Một dị thú hình dáng như con hổ đang ngửa mặt lên trời gào thét, lập tức nhào về phía Phong Tĩnh Đằng.
Hai người thấy thế, nhanh chóng lấy ra song kiếm và song đao, phân biết cắm vào thân thể và đầu dị thú.
Dị thú chết ngay tại chỗ.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng cũng hoàn toàn không thể nhúc nhích, vẫn duy trì động tác tay xuyên dị thú, hình ảnh như bị đông lại, phản chiếu sâu vào ánh mắt khán giả.
Ước chừng qua ba mươi giây, con tin, thực vật xung quanh đều biến mất, mà dị thú bị Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng đâm chết là con dị thú thật cuối cùng.
Khán giả còn đang trong kích động dần dần khôi phục yên tĩnh.
Có người nói: “Lần này, bọn họ hẳn thật sự không còn năng lượng.”
“Cả hai đều bắn trúng đối phương ba lần, vậy lần này là ai thắng?”
“Hẳn là hòa đi, nhưng còn phải xem quyết định của trọng tài.”
Một phút sau, loa phát thanh tuyên bố: “Trận đấu kết thúc.”
Mười đội viên đang ở cửa lớn khu rừng quan sát hai vị đội trưởng tranh tài, sau khi nghe thông báo kết thúc, hưng phấn vui mừng.
Lư Côn kích động nói: “Đội trưởng chúng ta lại có thể đánh hòa nhau với thượng tá, thật sự khá lắm.”
Tề Cư nói: “Lúc trước tôi còn nghĩ đội trưởng nếu chạm trán thượng tá chống đỡ nhiều lắm chừng nửa giờ, không nghĩ tới lại đến phút cuối cùng.”
Mã Vĩ nói: “Đội trưởng đã trở thành thần tượng của tôi.”
Thương pháp tinh chuẩn quả thật khiến hắn muốn quỳ xuống cúng bái.
Nguyên Phong nói: “Hy vọng ngày nào đó cậu ta có thể trở thành đồng đội của mình.”
Chu Cát bên cạnh cười đến không khép miệng lại được.
Bốn người cùng quay đầu nhìn hắn.
Lư Côn tức giận nói: “Chu Cát, ngươi đang cười gì thế? Từ khi bị loại đến giờ, ngươi cũng không ngưng cười.”
Chu Cát ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi đang nghĩ đến lúc dùng biện pháp của đội trưởng lừa Tô Mộc Khải, liền cảm thấy buồn cười.”
Ở một chỗ khác Tô Mộc Khải đang nhảy dựng lên: “Mịa nó, tên Chu Cát khốn kiếp này.”
Uông Cường, Chu Đa Bảo, Phương Vũ Tinh, Trương Thích Uy tò mò nhìn Tô Mộc Khải. Theo lý mà nói, năng lực của Tô Mộc Khải mạnh hơn so với Chu Cát, không thể thua Chu Cát mới đúng, lại không nghĩ tới nguyên nhân sâu xa hắn bị loại.
Chu Đa Bảo hỏi: “Ngươi bị lừa thế nào?”
Tô Mộc Khải buồn bực nói: “Lúc đó tôi bắn trúng hắn một phát, sau đó, hắn dừng súng lại rồi nói ‘Tôi mệt rồi, không tiếp tục được nữa, tôi chịu thua, ngươi có thể bắn trúng tứ chi của cơ giáp này, sau đó tôi có thể ra ngoài được rồi’, nghe như thế, tôi liền do dự, sau đó hắn thừa dịp tôi ngây người liền bắn vào tứ chi cơ giáp của tôi, tên khốn kiếp đó, lần sau thi đấu cứ chờ mà xem.”
Cùng lúc Tô Mộc Khải đang kể cho đồng đội của mình nghe như thế, bên đội còn lại đều ngây dại, đám Lư Côn cất tiếng cười ha hả.
Chu Cát cười hì hì: “Tôi lúc đó cũng muốn dùng thử biện pháp của đội trưởng xem có hiệu quả hay không, hì, thật không ngờ quả nhiên rất hữu hiệu.”
Đám Uôn Cường lập tức giúp Tô Mộc Khải dạy bảo Chu Cát: “Chu Cát, ngươi biết nam tử hán đại trượng phu sẽ không làm những điều như thế.”
“Đúng vậy, cách ngươi làm khiến chúng tôi vô cùng khinh bỉ.”
“Chu Cát, nếu ngươi có bản lĩnh, nên đường đường chính chính đánh một trận với Tô Mộc Khải, mà không phải dùng thủ đoạn hèn hạ để thắng, ngươi cảm thấy Tô Mộc Khải bị mất quyền thi đấu có thể khiến ngươi nở mày nở mặt sao?”
Chu Cát bị bọn họ nói tới đỏ mặt.
Hắn chẳng qua cảm thấy đội trưởng nói có lý nên mới làm như vậy.
Tề Cư giúp Chu Cát nói: “Nếu như trước đây, tôi cũng không đồng tình cách làm như thế, nhưng lần này tôi cảm thấy Chu Cát làm không sai. Tôi nói như thế, cũng không phải vì cùng một đội với hắn, mà là đội trưởng trước đó có nói một câu, hắn nói ‘Lúc làm nhiệm vụ, là chọn dùng não diệt địch, hay chọn lưỡng bại câu thương?’ cho nên, tôi cảm thấy Chu Cát chọn dùng não để khiến Tô Mộc Khải bị mất quyền thi đấu cũng không sai.”
Uông Cường phản bác: “Nhưng nơi này là thi đấu, không phải làm nhiệm vụ.”
Tề Cư nói: “Tôi nhớ trước khi tới đây, thiếu tá từng nói, muốn chúng ta xem trận tỉ thí này là nhiệm vụ, nếu là nhiệm vụ, có thể dùng tất cả thủ đoạn để đánh thắng.”
Lư Côn cũng đứng ra thay Chu Cát nói chuyện: “Tôi cảm thấy chuyện Chu Cát dùng thủ đoạn khiến Tô Mộc Khải bị mất quyền thi đấu, cũng giống như chúng ta khi tỉ thí vs, cũng có khi dùng động tác giả để đánh lừa đối phương, sau đó giành chiến thắng, cho nên, đạo lý là như nhau.”
Nguyên Phong nói theo: “Chu Cát dùng thủ đoạn kỳ thật cũng giống như chiến thuật, khi chúng ta cùng Thượng tá làm nhiệm vụ, ngài cũng dùng nhiều thủ đoạn để đối phó kẻ địch, mới khiến chúng ta giảm bớt thương vong, giành thắng lợi trở về.”
Mã Vĩ cũng nói: “Trọng tài cũng không nói Chu Cát không thể lừa gạt Tô Mộc Khải, cho nên, thủ đoạn của Chu Cát là hợp lệ.”
Trương Thích Uy nhíu mày: “Chúng ta là chiến hữu, không phải kẻ địch.”
Nguyên Phong cười nói: “Vậy tôi hỏi nhé, trước khi thi đấu, các ngươi có có chúng ta là bằng hữu sao?”
“…”
Trong lúc đám Chu Cát đang tranh luận, trọng tài đi đến vị trí của Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng.