Giản Dực nghe ngữ khí nghiêm túc của Mai Truyền Kỳ, không khỏi nghiêm nghị: “Hỏi đi!”
Mai Truyền Kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới hỏi: “Dực, hôm nay cậu nói xác suất nhân loại mang thai của thú nhân vô cùng nhỏ đúng không?”
“Đúng thế.”
“Vậy nếu như mang thai thành công, hài tử được sinh ra sẽ như thế nào?”
“Cái này…” Giản Dực cảm thấy tính khả thi phát sinh phương diện này rất nhiều: “Truyền Kỳ, tôi chỉ có thể dùng kết quả nghiên cứu trong tư liệu để đặt giả thuyết, thế nhưng, không nhất định sẽ giống như lời tôi nói.”
“Ừ, cậu nói đi, tôi sẽ không xem là thật đâu.”
“Bởi vì hình người của thú nhân cũng giống nhân loại chúng ta, cho nên, hài tử sinh ra sẽ phát sinh thành vài loại. Loại thứ nhất, hoàn toàn kế thừa năng lực thú nhân, giống như thú nhân trong video có thể từ người biến thành thú nhân, cũng chính là một thú nhân chân chính. Loại thứ hai, có thể là bán thú nhân, tựa như… tựa như…”
Mai Truyền Kỳ thay hắn nói: “Như Nguy Nguy đúng không? Có thêm thứ gì đó không giống nhân loại như lỗ tai hoặc đuôi.”
“Đúng vậy. Gien hài tử có thể giống nhân loại cũng có thể như thú nhân. Loại thứ ba là hoàn toàn thừa kế gien nhân loại, giống như người bình thường, không hề khác gì nhau. Loại thứ tư, chính là hài tử có thể biến thành thú thái giống thú nhân, thế nhưng, đẳng cấp gien cùng thể năng thì hoàn toàn thuộc như nhân loại, hoặc là nói có một nửa thuộc về nhân loại, nói cách khác so với thú nhân chân chính nhỏ yếu hơn. Còn loại thứ năm…” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Giản Dực nghĩ đến loại thứ năm, đột nhiên ngẩn ra, ngưng nói chuyện.
Mai Truyền Kỳ hồi lâu không nghe Giản Dực nói chuyện: “Dực, làm sao vậy? Uy, nói chuyện a!”
Gọi vài lần cũng không trả lời, liền nghĩ hắn đã cúp rồi nên định tắt máy, Giản Dực bỗng lên tiếng, nhưng giọng nói có chút khàn khàn.
“Loại thứ năm chính là hài tử giống nhân loại, sẽ không biến thành thú nhân, thế nhưng phương diện gien và thể năng rất có thể hoàn toàn kế thừa gien và thể năng của thú nhân, hoặc chỉ kế thừa một nửa gien và thể năng của thú nhân, hoặc chỉ kế thừa một chút gien, cũng cao hơn đẳng cấp gien so với người bình thường. Nói chung bất kể ra sao, chỉ cần kế thừa một chút xíu gien thú nhân, kiểm trắc khí của chúng ta không thể kiểm tra được đẳng cấp gien của người đó.”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Ý của cậu là…”
“Tỷ như đứa bé này gien vốn là S, thế nhưng, kết quả kiểm tra rất có thể là A, B, C, D, E, thể năng cũng như vậy.”
Trong lòng Mai Truyền Kỳ hơi hồi hộp một chút.
Lẽ nào cậu cũng như thế? Cho nên, chỉ có kiểm trắc khí kiểu mới của Ti Kiếm Đường nghiên cứu mới có thể đo lường được?
Đúng rồi, Mai gia có một kiểm trắc khí để đo lường gien và thể năng của các hài tử trong gia tộc, cũng là loại máy mới mà Lão tổ tông tìm người nghiên cứu chế tạo ra, lẽ nào ông cũng biết gien của Nguy Nguy cũng không kiểm tra được nên mới đặc biệt chế tạo loại máy mới?
Thế nhưng, quản gia cũng nói Lão tổ tông muốn tìm truyền nhân nên mới nguyên cứu loại máy này, lẽ nào là tìm cớ?
“Truyền Kỳ? Truyền Kỳ?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Giản Dực gọi vài lần, đợi đến khi Mai Truyền Kỳ đáp lại: “Làm sao vậy?”
“Vừa nãy chỉ là suy đoán của tôi, cậu cũng đừng cho là thật, nếu cậu muốn làm rõ chuyện này, tôi sẽ chỉ cậu biện pháp, bảo đảm cậu nhanh chóng biết thân thế của mình, cũng điều tra rõ tình trạng gian và thể năng của bản thân luôn.”
Mai Truyền Kỳ vừa nghe lời này liền biết Giản Dực muốn nói cái gì: “Cậu bảo tôi trực tiếp đến hỏi ông nội hoặc An thúc hay Lão tổ tông đúng không?”
“Đúng, ha ha ha!”
Mai Truyền Kỳ tức giận nói: “Nếu có thể hỏi, tôi còn ở đây đoán mò chắc?”
Mặc dù cậu nắm chắc % khả năng An Tư có thể là ba ba mình, nhưng cậu thật sự không muốn hủy hoại cuộc sống hiện tại. Cậu cảm thấy mỗi cuối tuần về Mai gia, cùng An Tư và Lão tổ tông dùng cơm, rồi ở lại biệt thự một đêm cũng không tệ, thật không muốn phá nát hiện trạng, để tránh khỏi xuất hiện tình huống lúng túng.
“Đùa thôi, đùa thôi, những thứ này chỉ là suy đoán, trong lòng cậu nghĩ là được, trước mắt quan trọng nhất là chúng ta tìm ra ba loại thảo dược còn lại để làm thuốc ức chế. Được rồi, không còn sớm nữa, tôi cần ra ngoài một chuyến, sẵn tìm người tiết dục, nếu không sẽ bị ngẹn chết đó, thân ái, bye bye.”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy Giản Dực nói đúng, liền đem chuyện thú nhân vứt qua một bên, vào phòng tắm rửa.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, trường học của Mai Nguy Hiểm bắt đầu cho nghỉ đông, thế nhưng, Phong Tĩnh Đằng vẫn chưa trở về.
Mãi đến tận sáng ngày , Phong Tĩnh Đằng mới quay về biệt thự.
Mai Nguy Hiểm nhìn thấy cha trở về, khỏi nói nhóc cao hứng bao nhiêu, làm sao cũng không muốn rời khỏi Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng bảo Mai Truyền Kỳ mang hành lý cùng nút không gian ngồi vào xe đi đón Giản Dực. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sau khi đón Giản Dực, Phong Tĩnh Đằng bảo Mai Truyền Kỳ lái xe về biên giới Tây Á.
Xa xa, bọn họ thấy một đại phi thuyền vô cùng khí phách ngừng trên không trung, cabin đang mở dường như đang chờ ai đến.
“Lái xe vào trong phi thuyền.” Phong Tĩnh Đằng nói.
Mai Nguy Hiểm cùng Giản Dực tò mò nhoài bên cửa sổ mở hai mắt thật to nhìn đại phi thuyền gần như bằng một phần ba rừng cổ, trong miệng liên tục thán phục.
“Wow, là phi thuyền quân dụng, lần đầu tiên tôi ngồi loại này phi thuyền á, cũng là lần đầu được nhìn loại phi thuyền này gần như vậy, Phong thượng tá, thật là hảo có năng lực, làm sao ngài có thể mượn từ quân đội được.” Giản Dực kích động nói.
Phi thuyền quân dụng thường dùng khi thám hiểm tinh cầu khác, không ngờ Phong Tĩnh Đằng lại dùng nó vào Vô Cảnh sâm lâm.
Mai Nguy Hiểm một mặt hưng phấn: “Con cũng thế a~.”
“Tôi cũng vậy” Mai Truyền Kỳ cũng nói theo.
Giản Dực không tin quay đầu nhìn Mai Truyền Kỳ: “Cậu từng là quân nhân, lại chưa bao giờ ngồi lên phi thuyền, không mất mặt sao?”
Mai Truyền Kỳ liếc mắt nhìn: “Lúc lão tử còn trong quân đội chẳng qua là một lính mới, nào có tư cách lên phi thuyền.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn bọn họ cao hứng như thế, khóe miệng uốn cong: “Vậy hôm nay mọi người có thể đi dạo xung quanh bên trong phi thuyền.”
Giản Dực hỏi: “Làm sao đi dạo được, không bị ngăn cản ư?”
“Lần này không phải làm nhiệm vụ, hơn nữa, trong phi thuyền đều là người của tôi, sẽ không ngăn mọi ngươi.” Mai Truyền Kỳ tăng nhanh tốc độ lái xe vào trong phi thuyền. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Bốn người vừa xuống xe, quân nhân xung quanh lập tức cúi chào: “Thượng tá hảo.”
Phong Tĩnh Đằng gật gật đầu: “Không phải làm nhiệm vụ, không cần câu nệ như vậy.”
“Vâng.” Mấy chục tên quân nhân giải tán, đều chạy vào nơi giải trí thả lỏng người.
Phong Tĩnh Đằng chỉ nơi đám quân nhân đó vừa đi: “Chỗ đó là nơi giải trí, có sân bóng rổ, có kho game, cũng có phòng tập thể hình, còn có các loại thiết bị điện tử, nếu mọi người buồn chán, có thể vào chơi, so tài với những người lính kia.”
Mai Nguy Hiểm vừa nghe có kho game, hai mắt sáng lên, vội kéo tay baba: “Baba, chúng ta vào kho game chơi nha.”
Mai Truyền Kỳ kéo lại đứa nhỏ: “Trước hết chúng ta đi dạo nơi này đi, sau đó rồi vào kho game chơi.”
“Dạ.” Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn ôm cổ baba, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dạng vô cùng khả ái khiến những quân nhân trên đường nhìn thêm vài lần.
Giản Dực nhìn những quân nhân lần lượt lướt qua bên cạnh, hiếu kỳ hỏi: “Phong thượng tá, lần này ngài dẫn mấy người đi theo vào Vô Cảnh sâm lâm?”
“Một ngàn lính cơ giáp.”
Mai Truyền Kỳ kinh ngạc nhìn anh: “Sao mang nhiều người như vậy?”
Nếu như cậu an bài, nhiều nhất cũng chỉ người thôi.
Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Lần này tiến vào Vô Cảnh sâm lâm xem như cho bọn họ ra ngoài rèn luyện, hơn nữa, càng nhiều người, tìm sẽ nhanh hơn.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ ngẫm lại cũng đúng, Vô Cảnh sâm lâm không những nguy hiểm, hơn nữa diện tích cũng lớn, gấp lần thành phố, nghĩ muốn tìm ba loại thảo dược, quả thật có chút khó khăn.
Lúc này, có người hô: “Thượng tá.”
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực nghe tiếng, nhanh chóng quay đầu, liền thấy Chu Cát cùng Chu Đa Bảo cao hứng đi tới.
“Thượng tá, những bằng hữu kia của anh đều đang chờ trong đại sảnh lầu hai.”
“Đã biết.”
Chu Cát nhìn Mai Nguy Hiểm, lập tức đưa tay ra: “Nguy Nguy, có muốn cùng chú vào kho game không?”
Mai Nguy Hiểm lần thứ hai nghe đến kho game, cũng không nhịn được nữa, lập tức nhào tới Chu Cát: “Con muốn đi~, con muốn đi~.”
“Không thành vấn đề, thúc thúc đi với con.”
Bọn họ vừa rời đi, Mai Truyền Kỳ lại hỏi: “Anh còn dẫn bằng hữu theo? Chẳng lẽ là đám người Vi Nghị Kiệt ư?”
“Không phải.” Phong Tĩnh Đằng khẽ mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa mấy phần thần bí: “Đi, tôi dẫn em đến gặp bọn họ.”
P/S by Thỏ: Cóa ai đoán được mục đích lần này của ảnh là gì hem, và ảnh dẫn theo ai đi cùng? =)))))))