“Thiên Hỷ Cung, Lục Hồng cầu mạng.
Tại Địa cầu, quyết định tương lai”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng /, Thái Thượng Lão Quân cùng hai người Nguyễn Lão, Trương Chân Nhân bàn luận về Tổ Đỉnh hội trong khi Lục Hồng giải thích đôi chút về sự tình Xứ Mộng cho bọn trẻ. Bốn tháng sau, Hầu Ca may mắn đánh thắng cường địch, thế nhưng lại gặp phải một kẻ còn khỏe hơn. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Tháng năm .
“Thôi, xong phim rồi!” Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn trẻ khi phát hiện kẻ ở trong Chủ Điện là Đạo Tiên. Đạo Tiên a, đây là tầng lớp ở trên đỉnh Xứ Mộng, chính thức là thần tiên được nhân gian thờ cúng, không phải là loại cấp độ mà bọn họ hiện tại có thể với tới! Đạo Tiên xét ra chỉ thấp hơn Đạo Thánh nếu không tính cái cấp bậc Đạo Tổ trong truyền thuyết kia, trong khi Đạo Nhân thì tính ra chỉ ở đáy kim tự tháp. Đạo Tiên xuất hiện ở đây thì tình huống đã khá căng thẳng, trừ khi ngay bây giờ “ông ấy” xuất hiện, còn nếu không bọn họ toi chắc.
Mà thậm chí cả “ông ấy” xuất hiện chưa chắc đã làm được gì nhiều. Hầu Ca bây giờ đã không còn là một đứa nhóc gà mờ cái gì cũng không biết như bốn tháng trước. Tuy bây giờ nó vẫn chưa biết hết các bí mật của Xứ Mộng nhưng tình hình chung chung cũng đã hiểu khá nhiều. Đặc biệt ngay cả những tin tức Lục Hồng không hiểu biết nó cũng đã moi được từ ông nội. Nó hiểu hơn tất cả chúng bạn Đạo Tiên đại diện cho điều gì.
Tại Xứ Mộng, các anh hùng dân tộc tuy cũng được dân gian thờ cúng như thần tiên, nhưng họ tối đa chỉ có thể là Đạo Tôn hoặc Bán Tiên, muốn chính thức lên được Tiên cấp, có thể xưng Bản Tiên, phải có được Thiên mệnh, hay nói cách khác là được Trời Đất công nhận.
Mà Thiên Mệnh, ngoại trừ lần sát kiếp đời Ân Thương, Khương Tử Nha phong thần cả nghìn vị ra, thì vô cùng hiếm, cứ một nghìn năm mới có được ba xuất. Bán Tiên có được Thiên Mệnh mới thăng được lên Đạo Tiên. Mà Đạo Tiên, do lý do đặc thù Thiên Mệnh, nên chỉ có Ngọc Đế được quyền xử trí, Thánh Cấp thông thường cũng không có quyền đả thương, uy hiếp.
Vậy nên, tại Xứ Mộng, nếu một Đạo Tiên tức lên, muốn làm tới cùng thì kể cả Đạo Thánh cũng phải nể mặt vài phần, không dám coi thường; mà người này thì chín mười phần đã rất tức giận. Dù gì thì họ cũng vừa phá điện của người ta, lại còn làm người ta tỉnh giấc, làm sao tâm trạng vui vẻ cho được?
Đến Hầu Ca tính tình bình tĩnh và có lòng tin tuyệt đối vào ông nội mình thì lúc này cũng khá căng thẳng, “Lần này đùa hơi ác rồi ông ơi, như thế này mà cam đoan như đinh đóng cột là không có nguy hiểm à?!” Nếu biết sớm là có Đạo Tiên ở đây thì có đánh chết nó cũng không lôi binh khí đó ra phá nhà người ta, nhưng bây giờ chuyện đã rồi, chỉ còn biết cầu mong có cứu binh đến, còn nếu không thì chết chắc.
Bọn trẻ còn đang hoang mang thì có mấy bóng người bước ra từ trong Chủ Điện, đi đầu là một nam tử trung niên mặt mày uy nghiêm, dữ tợn, mắt sáng quắc, mặt để râu quai nón, thân mặc áo bào đen có điểm hoa văn vàng.
Nam tử này hẳn là Tiên Cấp đang khóa chặt bọn họ. Đi phía sau là một đám thị nữ, trong đó có một thị nữ hơi bắt mắt hơn những người còn lại. Thị nữ này có vẻ đẹp có thể làm điên đảo chúng sinh, khiến ngay cả Thiên Thử và Hầu Ca vẫn còn là trẻ con mới hơn mười tuổi mà cũng thấy kỳ quái trong lòng. Đặc biệt hơn là thị nữ này quấn một dải lông ngang tay và trên đầu có tai cáo thay vì tai người.
Chi tiết này khiến Hầu Ca nhíu mày, như nhớ ra chuyện gì mà không xác định được là chuyện gì. Nam tử trung niên quét mắt nhìn tràng cảnh sân và điện của hắn bị phá, binh lính bị trấn thương, rồi lại liếc nhìn Thiên Quang bị đánh hộc máu ngã dưới đất, rồi nhìn Thiên Sơn lúc này đang đứng cúi gằm đầu xuống, cuối cùng nhìn qua lũ trẻ, tức giận phun ra một câu:
“Một lũ vô dụng!”
Thiên Sơn nghe câu này thì mặt càng cúi gằm xuống, và đổi màu đỏ tím. Nam tử trung niên lại quát, “Mau đỡ tên kia dậy đưa vào trị thương!” Thiên Sơn nghe vậy thì vội vả chạy đi cùng hay thị vệ vác Thiên Quang vào trong. Nam tử trung niên lúc này mới chuyển tầm nhìn quay qua lũ trẻ:
“Trẻ ranh nơi nào dám đến cung điện của Bản Vương càn quấy?” Lũ trẻ còn chưa kịp nói gì hắn đã nói tiếp, sát ý nồng đậm, “Mặc kệ đi, cứ xử các ngươi làm gương cho thiên hạ, tránh để kẻ khác nghĩ có thể đến phá cung điện của Bản Vương rồi bình yên rời đi.”
Lời vừa dứt, bọn trẻ cảm nhận được áp lực đè lên mình ngày càng nặng, chúng đã chuẩn bị nhắm mắt chịu trận thì một thanh âm quen thuộc vang lên:
“Tinh Quân liệu có thể nể mặt Đại Thánh, tha cho ba đứa trẻ này?”
Ngày tháng năm .
Lúc này đã gần bảy giờ tối, trong phòng khách nhà Hầu Ca, bọn trẻ đang ăn tối. Vì người nhà Hầu Ca muốn cho bọn trẻ có không gian riêng nên đã cho chúng ăn uống riêng ở phòng khách, còn họ thì ăn ở phòng ăn bên trong nhà.
Điều này cực kỳ hợp ý bọn trẻ, chúng đang rất nóng lòng bàn bạc về Xứ Mộng. Sau khi giới thiệu qua cho bọn trẻ về Xứ Mộng và nói đôi chút về khác biệt trong tốc độ trôi của thời gian giữa hai thế giới, Lục Hồng đã dạy qua cho chúng về cách hấp thu linh khí thiên địa cần thiết trong tu luyện bước đầu, sau đó chỉ cách cho chúng quay lại Địa cầu.
Thời gian ở Xứ Mộng của chúng làm những việc này không ngắn nhưng lúc chúng trở về Địa cầu mới có hơn một giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi chúng đi. Khái niệm này khiến bọn trẻ hưng phấn không thôi. Theo như lời Lục Hồng nói thì chênh lệch thời gian của hai thế giới không có tỉ lệ nhất định, điều duy nhất chắc chắn là thời gian ở Xứ Mộng trôi nhanh hơn ở Địa Cầu, đây cũng là một phần lý do mà khi ngủ mê, cảm giác giấc mơ rất dài, nhưng thời gian mơ lại không dài như vậy.
“Bao giờ thì chúng ta lại quay lại?” Thiên Thử vừa nói là đã đi ngay vào trọng tâm vấn đề.
Hầu Ca trầm ngâm, “Tớ với Khuyến Nhi thì không khó, muốn quay lại lúc nào cũng được. Mỹ Miêu nhà ở gần đây nên tuy có chút khó khăn hơn bọn tớ, nhưng muốn đi qua đây vẫn khá tiện lợi. Chỉ có cậu và Lê Vị đi lại khó khăn thôi. Quan trọng là chúng ta cần kiếm ra một lý do mà bố mẹ mọi người đều chấp nhận.”
Quả thực, nhà của Lê Vị và Thiên Thử khá xa, phải có bố mẹ đưa đón, vậy nên phải có lý do chính đáng thì mới có thể rủ chúng đến, đơn giản gọi là “đến chơi” đôi khi không đủ cho phụ huynh do vấn đề về thời gian và tiền xăng – xe. Mà lúc này đã là cuối tháng tám, chả còn mấy ngày nữa là năm học mới bắt đầu. Năm nay, bọn trẻ vào lớp , tiến vào cấp hai, tuy vẫn học cùng trường với nhau, nhưng không phải tất cả sẽ còn cùng lớp. Đó là chưa tính đến thằng Lê Vị, vốn kém bọn họ hai tuổi, và nhà xa hơn hẳn.
“Kể ra thì đợi vào năm học chúng ta có thể lấy lý do học nhóm để qua đây sau giờ học ở trường”, Mỹ Miêu góp ý.
“Lý do không quá tệ cho sau này, nếu chúng ta bỏ qua việc không phải tất cả chúng ta học cùng lớp, nên chưa chắc bố mẹ đã hoàn toàn tin. Nhưng ngay lúc này thì không dùng được, vì phải đợi đến hơn hai tuần nữa năm học mới bắt đầu”, Hầu Ca nói. “Chưa kể đến, lý do này không dùng được cho Lê Vị vì nó hoàn toàn không học với bọn mình.”
“Vậy cậu có ý tưởng tốt hơn sao?” Mỹ Miêu bực mình nói.
“Tớ chỉ góp ý thôi mà, làm gì cáu?” Hầu Ca phản bác.
“Hai ông bà bình tĩnh cho tôi!” Khuyến Nhi vội vàng chen vào ngăn, “Tập trung vào vấn đề trọng tâm, cãi nhau để lúc khác!”
“Ấy, khoan đã, chả phải quyển sổ ông nội anh để lại có nói tất cả chúng ta đều tiến vào Xứ Mộng khi ngủ sao?” Lê Vị nói trúng vào mấu chốt của vấn đề.
“Nhưng trước giờ chúng ta đâu có biết về Xứ Mộng?” Mỹ Miêu phản bác.
“Khoan đã, Lê Vị nói có lý đấy. Trước khác, giờ khác. Và cái khác chính là bây giờ chúng ta đã biết về sự tồn tại của Xứ Mộng. Với cả, hình như cuốn sổ cũng có nói về chuyện Nhị giới nhân như chúng ta sau khi luyện tập có thể tự do đi lại giữa hai thế giới mà không cần đến cái máy đó trợ giúp.” Hầu Ca vừa nói vừa tự trách mình sao lúc còn ở Xứ Mộng không hỏi Lục Hồng hay ông nội về vấn đề này.
“Nhưng vấn đề là sự luyện tập đó chỉ có thể diễn ra nếu chúng ta đến được Xứ Mộng, và hiện tại vẫn cần phải dùng cái máy đó”, Mỹ Miêu tiếp tục.
“Sao cậu cứ bàn lùi thế nhỉ?” Hầu Ca bực mình.
“Em nghĩ thế này đi,” Khuyến Nhi vội chen vào trước khi Hầu Ca hoặc Thiên Thử bắt đầu tranh luận với Mỹ Miêu, “Anh và em tìm cơ hội tiến vào Xứ Mộng trong tuần tới, Mỹ Miêu có thể đi cùng nếu muốn. Lúc đó, chúng ta có thể hỏi ông anh và anh Lục Hồng xem có cách nào để giúp Thiên Thử và Lê Vị không. Chắc họ sẽ giúp được chúng ta mà!”
Hầu Ca và Mỹ Miêu liếc nhìn nhau, tạm nuốt mấy câu tranh cãi vừa định nói ra xuống. Hầu Ca hắng giọng, “Cứ quyết định như vậy đi!”
“Bao giờ định đi thì báo một tiếng, tớ còn phải xin phép bố mẹ rồi đi bộ sang đây”, Mỹ Miêu nói.
“Có thông tin gì thì báo tớ (em)!” Thiên Thử và Lê Vị đồng thanh.
“Ờ rồi, bây giờ ăn nốt đi, bố mẹ mấy người cũng chuẩn bị tới đón rồi đấy.”