Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau…. Nó thích Huy!
Nó chạy nhanh lên giảng đường, bao giờ cũng bị thua thiệt với cái chuông báo tiết học tầm phút rưỡi. Ấy thế mà cứ lấp ló đến cửa y như rằng chiếu ngay phải cái tia nhìn dữ dội của giảng viên môn Triết, nó gục đầu vào tường, thầm trách sao cái số kiếp ham ngủ hơn ham học của nó lại khốn khổ như thế.
“Quy tắc là sinh viên không được vào sau giảng viên. Với tôi sau một phút cũng không được. Điểm danh không có mặt coi như vắng, không có muộn với lý do gì hết cả!”
Giọng cô giáo truyền cảm, lảnh lót và êm êm như giọng mấy cô ở đài phát thanh. Nhưng cái điều răn của cô thật làm nó muốn gục xuống bàn khóc rấm rứt. Rồi đây cái chuỗi hành trình dậy sớm, bắt bus, chen lấn trên bus trong vòng một tiếng đồng hồ, lên đến trường, chạy qua hai tầng cầu thang, có mặt trước cửa lớp trước bảy giờ sáng là cả một hành trình gian nan và đầy đau khổ. Nó tự nhủ mùa hè đã vậy, không biết đến mùa đông còn tê tái cõi lòng đến mức nào!!!
Nhưng kêu khổ cũng chẳng có ích lợi gì, nó thắt chặt quy củ: không được cú đêm, không được tắt chuông báo thức, không được cố nhắm mắt ngủ tiếp dù sức quyến rũ của chăn ấm đệm êm có lớn lao đến đâu đi chăng nữa…
Viết một loạt ra note vàng chóe, xong lại cẩn thận gạch high light đỏ choe choét nhưng nó vẫn khục khặc.
-“Chắc là bất khả thi!”
Và hôm nay là ví dụ điển hình. Nó chẳng phạm phải cái nào trên mấy cái lỗi trên nhưng vì xe bus buổi sáng quá đông, người ta bon chen không thương tiếc, nói không ngoa thì còn giẫm đạp lên nhau để được lên xe. Báo hại những thân thể nấm lùn như nó, đành bị túm tóc, túm áo cho bẹp dí rồi trơ lại phía sau khi mà cái xe vàng túc tắc đi vì quá tải. Nó ngậm ngùi chờ chuyến xe sau. Đồng nghĩa với việc nó chấp nhận muộn ít nhất mươi phút so với dự kiến, mất đứt thời gian ăn gói xôi ngô buổi sáng.
Huhu, đời sinh viên thật khổ!
Con bé đập tay lên bàn, cốc café nâu sóng sánh trên bàn nảy lên cái “cốp”. Nhìn bộ dạng nó lúc này thiếu điều muốn hét toáng lên để tất cả mọi người biết được hoàn cảnh éo le đáng thương của nó. Rồi nó tự thấy tủi thân, khóc rấm rứt.
Này nhé, nấm lùn không phải là một cái tội, chân ngắn không phải là một cái tội, cớ sao nó lại bị đối xử như thế cơ chứ…
Con bé vẫn không ngừng kêu gào trong… tâm thức. Đố nó dám mở lời giữa chốn đông người như thế này đấy!
“-Thôi thì đằng nào cũng muộn học, đang thiếu ngủ đây, ngủ bù.”
Con bé gục mặt trên bàn ngủ ngon lành, mắt vẫn còn lem nhem nước, đôi môi phớt hồng hơi chu lên, điệu bộ như trẻ con bú mẹ.
- Em ơi,…
- Đừng gọi!
Huy toan lay cô bé kỳ lạ này dậy thì bị Tuấn ngăn lại. Tuấn nhìn chăm chú vào cô bé rồi tự nhiên mỉm cười. Cậu thấy hình ảnh của mình năm mới nhập học, cũng là sinh viên non nớt bỡ ngỡ với bao nhiêu thứ. Ngày ấy không phải vì dậy muộn mà bị đứng ngoài lớp, ngày ấy vì lớ ngớ không biết đi xe bus số bao nhiêu thì qua trường mình, báo hại cậu đi nhầm tuyến, lại chờ đến bến rồi bắt xe quay lại về trường. Lúc mới bắt gặt cô bé này ngoài cửa quán đã thoáng thấy ngạc nhiên, rõ ràng sáng sớm đã nhìn thấy ở bến xe, có vẻ như định đi cùng chuyến bus với cậu nhưng không hiểu sao lại đứng tẽn tò phía sau cho đến khi xe đi mất.
- Người quen của anh à?
Huy hỏi làm Tuấn giật mình.
- Không hẳn. Sắp quen!
Tuấn nói rồi đẩy Huy ra mấy bàn khác, riêng cậu vẫn đứng gần đó chăm chú nhìn theo cô bé.
- Nhóc này vô tư thật đấy, vừa mới gục xuống mà đã ngủ ngon lành ngay được!
Nó ngước mắt lên nhìn, đôi mắt còn bóng nước, đỏ hoe. Nó đưa tay dụi mắt nhìn tội nghiệp lắm!
- Anh biết em à?
- Hả? Sao cơ?
Tuấn bị hỏi cung bất ngờ trở nên ấp úng. Khi nãy đã trả lời rõ ràng rành mạch với Huy là sẽ chủ động làm quen cô bé, nhưng trong tình huống này tự nhiên thấy mình ngại ngùng, tai đỏ ửng.
- …
- …
Nó im lặng. Nhìn gương mặt này có vẻ quen quen, hình như từng gặp ở đâu đó. Nụ cười cũng khá tươi tắn và thân thiện, được đà nó hỏi nhắng nhít.
- Hình như em gặp anh ở đâu rồi thì phải.
Tuấn làm điệu bộ “à” lên như vừa nhớ ra điều gì đó. Thật ra gặp là gặp trên xe bus chứ đâu. Sáng tinh mơ nào cũng thấy cô bé lật đật tất tả balo nhảy phóc lên xe. Một vài lần còn đứng bên cạnh. Tuấn nhớ có hôm cô bé này không với được lên tay vịn xe bus để nắm lấy, xe lại chuẩn bị đi qua khúc cua, sợ mất thăng bằng, mặt cô bé xanh lại.
- Cậu vịn vào tay mình này!
Tuấn chìa một tay ra và nở nụ cười làm quen. Cô bé mím chặt môi như cố chấp, có vẻ ngại ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng cũng chìa tay ra đặt trên tay Tuấn. Đúng là nếu cô bé không vịn vào tay cậu thì có khi đã ngã nhào trên xe cũng nên. Lúc ấy quay qua bên thì thấy Huy đang tủm tỉm, Tuấn huých vào hông thằng em một cái làm nó kêu thất thanh lên một tiếng.
- Cảm ơn cậu nhé!
Cô bé lí nhí cảm ơn rồi chạy vụt đi mất. Nhìn cái dáng điệu gấp gáp ấy tự nhiên thấy muốn được đi cùng, được làm tay vịn để lấy cớ nắm tay cô bé này mãi thôi. Nhưng sau lần ấy chẳng còn lần nào vô tình hữu ý được đứng gần cả. Dù có đi chung một chuyến bus thì có khi đứa đứng đầu đứa đứng cuối. Cậu chàng chỉ còn biết ngậm ngùi ngắm cô bé qua kính chiếu hậu của bác tài.
- Hôm nay em nghỉ sớm, lớp em có cuộc họp.
Huy vứt giẻ lau vào tay Tuấn rồi nhe răng ra cười. Tuấn gục gặc.
- Ừ, vậy về sớm đi. Lát anh về sau.
Huy học cùng trường với cô bé ấy, cùng cả lớp nữa. Nhưng Huy không biết Tuấn đang muốn làm quen. Cậu chàng thậm chí còn chẳng để ý đến sự tồn tại của cô bé nấm lùn trong lớp mình vì cô nàng có phần hơi nhạt nhòa so với mấy bạn nữ xinh xắn, dáng cao và hay làm điệu.
Trớ trêu thay, nó thích Huy!
Nó không biết Huy hay đi cùng trên chuyến xe bus của mình, chỉ thi thoảng thấy gương mặt thấp thoáng lướt qua khá giống. Từ hàng chân mày rậm, cái răng khểnh, giọng nói ấm và đôi kính cận làm toát lên vẻ thông minh điển hình.
Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau. Nó thấy cậu ấy cứ chăm chỉ đi đi về về trước khi vào lớp học như một thói quen, rút điện thoại ra nhắn tin hoặc gọi hẹn ai đó, ở chỗ nào đó để cùng về. Nó đinh ninh rằng Huy đã có bạn gái, và Huy không phải là chàng trai dành cho nó, nó chỉ biết vụng trộm đặt một mầm xanh cho những yêu thương dại khờ đầu tiên, rồi tự nó thắp sáng, tự nó ủ ấm, tự nó nuôi hy vọng và ảo tưởng. tất cả đều tự nó làm một mình. Phải rồi, một mối quan hệ chỉ xuất phát từ một phía và người ta định nghĩa đó là YÊU ĐƠN PHƯƠNG!
- Trang này, cậu làm phần này giúp lớp nhé! Không có gì khó khăn quá đâu, chỉ là lên list các món thôi.
Huy chìa ra trước mặt nó một tờ giấy dài dằng dặc các món ăn. Chẳng là lớp nó chuẩn bị có chuyến đi pinic đầu năm học để cả lớp có cơ hội làm quen, gắn bó thân thiết với nhau hơn. Nó háo hức lắm, mong chờ lắm! Trong mấy bộ phim mà nó xem thì bao giờ mấy tập có cảnh đi dã ngoại cũng đẹp mê ly và tình tiết thì hấp dẫn vô cùng luôn. Nó không biết mình mong chờ điều gì nhưng cứ có cảm giác sẽ có một sự thay đổi lớn nào đó. Chí ít là mối quan hệ với Huy, khi cậu ấy đã nhìn ra sự có mặt của nó trong lớp.
-“Ít nhất mình cũng không còn là
mờ nhạt nữa rồi, trong mắt của cậu ấy!”
Thế là nó mừng huýnh. Tíu tít về hỏi mẹ nên chuẩn bị những món ăn nào cho buổi dã ngoại sắp tới của lớp đại học gồm năm mươi tư con người tất cả. Nó hào hứng lên list, cứ ghi rồi lại gạch, ghi rồi lại gạch, tờ giấy chẳng mấy chốc nát tươm đến thảm thương. Nó ngồi vo nát rồi vứt bừa ra sàn dễ chừng sắp ngập lên bởi giấy mới chịu thôi. Có mỗi một công việc thôi mà nó cũng làm quan trọng hóa lên, chỉ vì Huy đã nói và nháy mắt với nó.
- Cậu cố gắng giúp lớp nhé, vì khâu này khá quan trọng mà!
Chiều nó đến lớp sớm, sớm hơn hẳn mọi ngày. Đen đủi cho nó là lớp lại được nghỉ học. Thế mà nó không được thông báo. Lúc nó gọi điện hỏi cho một bạn thì thấy bảo Huy chỉ nhắn tin cho mấy người hay chơi cùng rồi nhờ mấy người đó loan tin cho cả lớp vì cậu ấy không có số điện thoại của tất cả. Nó buồn tiu nghỉu.
-Cậu ấy không nhắn tin thông báo nghỉ học cho mình, không chủ động liên lạc khi mà đã hẹn chiều nay sẽ gặp mình và fix lại list đồ mang đi…”
Nó cứ ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế đá, mắt hơi rơm rớm vì tự nhiên thấy có bụi bay vào. Và gốc phượng già lại nổi gió ủi an, vuốt ve tóc nó. Lúc này Tuấn xuất hiện, chàng trai có nụ cười buồn rười rượi đã luôn cố gắng đi bên cạnh, cố gắng quan tâm và chỉ mong một lần nó quay lại để nhìn thấy sự có mặt của người đó chứ không phải là cố với để đuổi theo kịp Huy – người đã chẳng bao giờ thấy Trang là đặc biệt.
- Khóc nhè hả? Sao lần nào gặp cũng thấy em khóc lóc thế này?
Tuấn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên trán của nó. Nó ngước mắt nhìn, nụ cười hiền khô, thân quen mà xa lạ. Nó hơi nhíu mày vì nhận ra anh chàng này từng gặp đâu đó, nhưng lại quá đỗi mông lung để nhớ được chính xác là ở đâu và vào lúc nào.
- Anh là…?
- Làm part-time ở quán café đối
diện trường học, mấy lần đi học muộn em hay vào đó ngồi rồi chọn góc gần cửa sổ xong ngủ gục lên trên đó, có nhớ không?
Nó chưa đến mức trở thành khách quen của quen ấy vậy mà có người đã kịp đưa nó vào bộ nhớ. Nó thấy hay hay, vui vui, bực dọc vì bị phá rối quãng thời gian tự kỉ không còn.
- À, em nhớ ra rồi. Nhưng sao vẫn thấy anh… quen quá! Hì hì.
Nó nói quen là quen thật, vì mấy nét trên khuôn mặt anh chàng đối diện có điều gì đó thân quen, như thể nó đã bắt mình gắn bó với điều đó khá lâu rồi. Nhưng nó không tài nào nhớ ra được cụ thể người đó là ai. Nó lấy tay tự vỗ vỗ vào đầu mình.
- Ừ. Cứ cho là giống người quen đi. Mà em làm gì ở đây?
Tuấn đổi đề tài, nó ngồi kể lể với Tuấn về Huy – người mà nó thầm thích đã bỏ boom nó trong ngày hôm nay, về những dại khờ mà nó đã quá khéo léo để cất giấu, một mình nó biết, một mình nó mang. Sắp tới có buổi đi chơi với lớp, nó đã cân nhắc không biết có nên nói với Huy hay không. Vì nó nghĩ đây là cơ hội mặc dù nó chẳng có gì để tự tin.
- Hãy cứ làm gì mà em muốn. À, mà em biết không, một cô gái đẹp là khi cô gái ấy tự tin vào chính mình. Cố lên nhé!
Tuấn xoa đầu nó rồi đứng lên đi mất hút, cậu nói mình phải về quán để trông quán rồi. Nó buồn tiu nghỉu nhìn theo bóng Tuấn đi xa dần. Nó tự ngẫm chắc Tuấn nói đúng, nó sẽ cố gắng thu hết tự tin để bày tỏ, nếu không nói thì làm sao biết được kết quả cơ chứ!
Ngày lớp đi chơi, ở lớp các bạn gái tha hồ áo váy xúng xính, đã xinh nay càng xinh hơn, nó thì đóng bộ với sooc bò rách và áo pull như mọi khi. Thật sự nó chẳng muốn so sánh với các bạn cùng lớp ts tẹo nào cả, nhìn ai cũng nữ tính, dễ thương và lung linh long lanh nữa chứ. Các bạn nam cứ tình nguyện xách đồ cho mấy cô bạn đó, còn nó thì lóc cóc một mình. Đang thơ thẩn theo đoàn vào khu picnic, có giọng nói vang lên sau lưng nó.
- Nặng lắm không? Để tớ xách giúp cậu!
Huy đề nghị, chưa kịp để nó gật đầu thì cậu ấy bước nhanh lên giành lấy túi đồ từ tay nó. Khỏi nói, nó mừng muốn khóc. Vẫn biết Huy trong mắt nó là hoàn hảo, nhưng qua sự việc này lại thấy cậu ấy hoàn hảo hơn gấp nhiều lần, cứ như đã trở thành một tượng đài bất diệt trong lòng nó.
- Chuyện hôm nọ tớ xin lỗi nhé… vì tớ không có số điện thoại của cậu.
Lúc này nó chỉ còn thấy tim đập nhanh, chân tay quýnh quáng, không nghĩ ra được gì nữa cả. Nó cũng không nghe thấy cậu ấy nói gì, chỉ biết rằng nó thấy vui và thích thú đến lạ kỳ. Nó cứ ậm ừ trả lời Huy vậy thôi.
Đến chỗ tập trung, các bạn nam dựng trại, các bạn nữ chuẩn bị sắp xếp đồ ăn. Nó cũng nhanh nhảu làm cùng mọi người, tự nhiên cứ như được uống nước tăng lực hay ăn rau chật vịt của thủy thủ Popie.
Giờ đốt lửa trại, Huy ngồi cạnh nó mà mặt nó như bốc hỏa rồi không biết trời trăng mây nước gì hết. Cho đến lúc chơi trò chơi, có một trò oái oăm khiến nó ghét cay ghét đắng mà cũng chỉ ngậm ngùi chứ không biết làm gì hơn.
Mấy cặp đôi nam và nữ tham gia trò chơi, được tự lựa chọn người chơi cặp cho mình. Nó cũng bị nhấc lên, nhưng nó không dám đứng gần Huy lúc đấy. Thế là một cậu bạn khác đứng ra trước mặt nó, trong khi đó cũng có một hai bạn gái tranh giành nhau đứng trước mặt Huy. Nó cười buồn, là nó không tự tin, là nó kém cỏi.
Trò chơi là mỗi cặp thực hiện động tác như trong từ cuối của câu hát mà mọi người bên dưới hát. Mới đầu sẽ là:
Cao cao bên cửa số, có hai người… chạm gối vào nhau…
Cao cao bên cửa sổ, có hai người… tựa đầu vào nhau…
Cao cao bên cửa số, có hai người… nắm tay nhau…
Cấp độ cao dần, nó cứ thấy chóng cả mặt. Lần đầu tiên nắm tay một người nhưng chẳng phải người mà nó thích. Nó lại chỉ chăm chăm nhìn sang cặp của Huy. Bạn gái ấy xinh thật, cao vừa tầm khi đứng với Huy, nhìn cực đẹp đôi. Nó cứ tự thút thít.
… Cao cao bên cửa sổ, có hai người… hôn nhau…
Bên dưới như vỡ òa ra vì thích thú, mọi người đều chờ đợi hành động của các cặp đôi. Cậu bạn làm cặp với nó hình như cũng biết ý, thơm nhẹ lên má nó. Mọi người la ó vì như thế là ăn gian, nhưng sau khi cậu ấu cười giả lảng thì cũng được tha thôi không truy cứu nữa. Mấy cặp đôi khác lần lượt học theo, thơm lên má hoặc hôn lên tóc. Riêng cặp của Huy cứ đứng tần ngần ở đó chưa chịu làm. Có vẻ như Huy không muốn chủ động, cậu ấy đánh mắt sang nhìn nó, thấy má nó ửng hồng, cậu ấy hơi nhăn nhó, cái phút ấy nó muốn tin là cậu ấy đang cầu cứu nó hoặc chỉ dành ánh nhìn cho nó mà thôi.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Bên dưới tiếp tục hò hét, Huy vẫn đứng tần ngần, có vẻ đang định đặt môi hôn lên tóc cô bạn thì cô bạn lùi lại một bước, rồi tự nhiên cô nàng kiễng chân đặt môi hôn lên môi Huy. Huy đứng im lặng. Buổi tối lửa trại đó kết thúc trong ê chề tâm trạng của nó, nó lẻn ra khỏi đám đông và đứng khóc một mình trong thảm hại… Nó không biết khíc vì điều gì, chỉ thấy mình bất tài vô dụng và trái tim nhỏ tự nhiên đau lắm!
Sau buổi đi chơi đó lớp nó rộ lên một loạt tin đồn, rồi Huy với Giang – cô bạn chơi cùng cặp với Huy buổi đó, trở thành một đôi cực hot. Mọi người cứ xì xầm bàn tán, rằng hai người ấy đã có ý với nhau từ lúc trước rồi, được dịp nên mới công khai thôi. Nó cũng tin là thật. Chẳng thà tin là thật còn hơn ôm cái hy vọng viển vông là: “Cậu ấy không thích Giang đâu!”
Nó bùng học, ra quán café quen để ngồi. Nó muốn được gặp và nói chuyện với anh chàng nhân viên dễ thương ở đây. Phải rồi, anh ấy siêu dễ thương, siêu vui tính và tâm lý. Lần nào nó bùng học cũng chịu khó ra ngồi nói chuyện với nó, rồi cũng tỉ tê về thời sinh viên huy hoàng của mình. Nó vẫn hay nói về anh về thứ tình cảm khó định của nó dành cho Huy, mấy lần ấy anh chỉ im lặng. Nhưng nó nghĩ chắc anh cũng biết rằng tình cảm của nó chỉ trao đi trong vô vọng mà thôi.
- Em thích Huy thật à?
- Vâng.
Nó trả lời lí nhí.
- Còn Huy thích bạn gái kia thật à?
- Em không biết. Hình như thế, cả lớp em đồn như thế.
Tuấn ngồi trầm ngâm, Tuấn biết Huy chẳng thích cô bạn kia tẹo nào, hoàn toàn do cô bé ấy chủ động mà thôi, chuyện đồn thổi cũng là do cô bé ấy khoe khoang với các bạn học ở lớp khác về nụ hôn đêm lửa trại và có thêm mắm dặm muối nên mới ra cơ sự thế. Nhưng Huy không giải thích vì Huy vẫn đang chờ cô bé ngốc nghếch này mở lời. Có lần Huy nói với Tuấn.
“Cái cô nàng ngốc ấy cứ chấp nhận đi sau người khác một bước.”
Không biết từ khi nào mà Huy để ý tới Trang, dành nhiều sự quan tâm hơn cho Trang. Tuấn tất nhiên không vui vì điều đó, nhưng lại thấy Trang thật hạnh phúc, vì ít ra cô bé đã dành tình cảm cho đúng người – người mà cũng đáp lại tình cảm của cô bé, chỉ là cả hai chưa tìm được điểm chung để bày tỏ với nhau mà thôi. Tuấn hay cười buồn, cả khi nói chuyện với Huy hay với Trang. Tuấn là kẻ thứ ba lạc lõng và bơ vơ. Dẫu vậy vẫn muốn đi bên cạnh mỗi khi có thể…
Cuối ngày, nó ở lại lớp để hoàn thiện bài thuyết trình vào sớm mai. Khi nó còn đang mải loay hoay thì Huy xuất hiện, một ngày đẹp trời và hoàng hôn nhuốm đỏ, Huy bước vào lớp như mang tất cả tin yêu và hy vọng vào cuộc sống của nó, làm không gian bừng sáng lên và nó mơ màng. Huy lại ngồi gần nó, hỏi han nó về bài tập. Nó tự thấy lạ sao cậu ấy lại ở đây giờ này, mọi người đã về cả rồi mà.
- Chỗ này có nên thêm một ít thông tin không?
Cứ thế huy chỉ cho nó những gì cần bổ sung trong bài học. Khi cô lao công gõ cửa phòng yêu cầu hai đứa ra về để cô làm vệ sinh thì hai đứa mới nhìn nhau ngượng nghịu. Nó tắt lap, cất sách vở, Huy giúp nó một tay xách lap, một tay nắm lấy tay nó kéo ra ngoài. Nó thấy tim mình bồng bềnh, bước chân mình bồng bềnh và vui khôn tả siết. Nó không biết ý nghĩa của cái nắm tay này là gì, nó chỉ biết nó muốn tan ra vì hạnh phúc.
Cuối ngày, sau khi lang thang đường phố với mớ vui sướng ngập lên, khi dừng lại trước cửa nhà, Huy khẽ níu tay lúc nó định quay đi.
- Trang, tớ bảo này!
Nó quay lại, im lặng dõi theo khuôn mặt điển trai đang đứng đối diện. Phải rồi, lúc này đây mới có thể nhìn rõ, cậu ấy giống Tuấn vô cùng, người làm ở quán café. Nó cứ hay nhầm lẫn rằng đã gặp Tuấn ở đâu đó nhưng không hẳn vậy, bởi hai người giống nhau quá, nhất là các nét trên khuôn mặt.
- Cậu có nghe thấy tớ nói gì không thế?
Huy hơi ngập ngừng hỏi lại. Nó lúng túng, bắt đầu lấy tay đưa lên gãi mái tóc ngắn xù ngố ngố của mình.
- Thôi, cậu vào nhà đi! Mai đi học tớ qua đón nhé!
Huy hôn khẽ lên tóc nó rồi vẫy tay chào, cậu ấy cười nụ cười duyên không tả. Thấp thoáng đó có hình bóng của Tuấn. Nó thấy tim mình trào ra một dòng cảm xúc rất lạ. Không rõ là hạnh phúc hay hoang mang, chỉ biết rằng nó cũng đã mỉm cười và vẫy tay chào cậu ấy, lúc đi vào nhà cậu ấy cũng đã đi khỏi.
Vô tình lướt qua, Huy dừng lại đột ngột vì Tuấn đang đứng phía sau, với một bông hồng đỏ. Tuấn đánh rơi bông hồng xuống lòng đường, quay xe đi.
- Anh Tuấn!!!
Huy vỡ lẽ. Cô bé xe bus mà Tuấn bồ kết từ lâu dường như là Trang. Người mà Tuấn luôn muốn đi bên cạnh, luôn muốn vỗ về và che chở cũng hóa ra là Trang. Còn Huy đã quá vô tâm với anh trai mình, vẫn kể với anh trai về cô bé trên lớp. Tuấn thừa biết nhưng vẫn chỉ im lặng. Tuấn nói vào hôm nay sẽ đi bày tỏ tình cảm của mình, Huy ủng hộ trong câu bông đùa: “Cố lên ông anh! Nếu được nàng gật đầu đồng ý thì dẫn em đi ăn khao ra mắt nhé!”. Vậy mà…
Tuấn lặng thầm yêu Trang từ lâu, còn Trang thì lại ngốc ngếch thầm yêu Huy mà không hề nói. Họ đã tạo nên một vòng xoáy tình yêu không có điểm bắt đầu và dường như cũng chưa thể kết thúc. Chỉ biết, họ đã, đang và mãi giữ tình yêu đó…
Huy lặng lẽ quay đầu về phía nhà Trang, nhìn thấy trên ô cửa sổ Trang cũng đang đứng lặng im ở đó. Có lẽ, Trang đã nhìn thấy Tuấn, nhìn thấy cả Huy và nghe thấy câu Huy gọi…