Truyền Nhân Thần Y

chương 624: c624: tôi muốn đi dạo một mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cô Vũ Băng à, làm sao tôi có thể trách cô được. Luận bàn vốn tồn tại rủi ro, may mà cô đã hạ lực, nếu không mạng tôi khó giữ được rồi." Nói một hơi dài, khiến Lý Vệ Đông thở hổn hển, rồi ho nhẹ vài tiếng.

Thiện Vũ Băng vội đến gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay ông ta, ban đầu là muốn xoa ngực nhưng thấy ngực Lý Vệ Đông quấn đầy băng gạc nên chỉ vỗ vào. cánh tay.

"Cháu đã bảo chú đừng khinh địch mà, chú lại không tin, dù sao cũng đều do cháu." Thực ra, chỉ một mình Thiện Vũ Băng hiểu rõ, lúc đối mặt với Lý Vệ Đông, cô ấy đã cố gắng hạ lực, quyền đó tối đa chỉ dùng ba phần sức lực.

Nhưng ba phần sức lực đó chỉ là cảm nhận của cô ấy mà thôi, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể vừa thức tỉnh, cô ấy vẫn chưa thể khám phá hết, không thể điều khiển tùy ý. Nói cách khác, có thể một cái tát nhẹ nhàng của Thiện Vũ Băng lúc này cũng đủ sức đánh rơi đầu người ta.

"Gô Vũ Băng, liệu cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại đột nhiên trở nên mạnh mế như vậy không? Để tôi không cảm thấy bị thương uổng phí?" Lý Vệ Đông thở đều rồi nhìn Thiện Vũ Băng hỏi.

Thiện Vũ Băng lắc đầu: "Cháu cũng không rõ, trước đây không phải cháu bị bệnh sao? Anh Tô chữa khỏi rồi bảo trong người cháu có một nguồn năng lượng kỷ lạ, anh ấy dạy cháu cái gì mà 'Trích Tinh Lục Thức, là một bộ quyền pháp. Hiện tại cháu mới chỉ luyện được hai chiêu đầu thôi, lúc giao đấu với chú, cháu dùng 'Mãnh Long Xuất Hải' nhưng không khống chế được sức mạnh."

Lý Vệ Đông nhíu mày suy nghĩ, Trích Tinh Lục Thức' là gì nhỉ, ông ta chưa từng nghe nói đến.

Ông ta tưởng đó là môn quyền pháp của một phái nào đó trong giang hồ, nhưng ông ta không phải người trong giang hồ nên không biết.

Nhưng làm sao ông ta có thể ngờ rằng quyền pháp mà Thiện Vũ Băng sử dụng, mặc dù không hoa mỹ, nhưng nếu thành thạo thì có thể khiến các bậc tông sư võ đạo trong và ngoài nước phải trố mắt kinh ngạc.

Nên việc ông ta bị thua cũng không có gì lạ cả.

"Thôi được rồi, chú nghỉ ngơi đi nhé, mai cháu sẽ đến thăm chú nữa." Nói xong, Thiện Vũ Băng đứng thẳng người, nắm tay Lý Vệ Đông dặn dò.

Lý Vệ Đông gật đầu: "Cô Vũ Băng không cần phiền vậy đâu, thay tôi gởi lời thăm cụ Thiện nhé."

Thiện Vũ Băng cười gật đầu, rồi quay lưng khế đóng cửa ra ngoài.

Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Lý Vệ Đông thở dài thật sâu.

Chẳng riêng gì ông ta, có lẽ ngay cả Thiện Bản Thanh cũng sẽ phải phấn khích trước sức mạnh mà Thiện Vũ Băng bỗng nhiên bộc phát, khiến mọi người kinh ngạc.

Tất nhiên, Lý Vệ Đông cảm thán vì không có con trai nối dõi. Còn Thiện Bả

Thanh thì hơi lo lắng liệu sức mạnh hùng hậu này của Thiện Vũ Băng có phải tốt hay không?

Về vấn đề này, chính Thiện Vũ Băng cũng đã nhận ra rằng sức mạnh của mình không thể kiểm soát. Khi nhìn những kẽ nứt trên vách đá, trong giây lát cô ấy cảm thấy khó tin, thậm chí tự coi mình là một quái vật.

Cúi đầu bước ra khỏi bệnh viện, Thiện Vũ Băng nói với hai vệ sĩ phía sau: "Các người về trước đi, tôi muốn đi dạo một mình."

Kể từ khi Thiện Vũ Băng bình phục trở về, Thiện Bản Thanh không còn hạn chế tự do của cô ấy nữa, cô ấy có thể tùy ý đi lại, nhưng lại phải dẫn hai vệ sĩ đảm bảo an toàn bất cứ lúc nào.

Gần đây, nhiều công tử quý tộc ở Kim Lăng đều khiêm tốn hơn, vì ai cũng biết có một cô chủ nhà họ Thiện thường xuyên ra ngoài được hưởng đãi ngộ như tướng quân, không ai muốn vô tình trêu chọc "chị cả” này.

Hai vệ sĩ nhìn nhau, không có lệnh của Thiện Bản Thanh, họ không dám tự ý rời vị trí, nếu Thiện Vũ Băng gặp chuyện gì thì họ khó lòng thoát khỏi trách nhiệm.

"Gô Vũ Băng, cụ Thiện dặn chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho cô mọi lúc mọi nơi." Một vệ sĩ chào theo nghỉ thức quân sự rồi nói.

Thiện Vũ Băng tức giận đạp chân, cô ấy cảm thấy ông nội sắp xếp cho mình hai cái đuôi, đi đâu cũng không thoải mái.

"Hừ, nếu các người không về, tôi sẽ ra tay đấy, chú ông chính là kết cục của các người." Nói xong, Thiện Vũ Băng triển khai tư thế, ra vẻ muốn động thủ.

Vệ sĩ kia cười khổ nói: "Quân lệnh không thể trái, cô Vũ Băng à, dù cô đánh chết chúng tôi, chúng tôi cũng không thể tự ý rời vị trí được."

Đây chính là quân nhân, quân lệnh nặng như núi, nếu là vệ sĩ tư nhân thì chắc đã ảo nảo chạy mất dạng từ lâu rồi.

Vì Thiện Vũ Băng có thân thủ tốt như vậy, làm gì còn cần họ bảo vệ nữa chứ.

Sống trong quân khu mười mấy năm nay, Thiện Vũ Băng cũng hiểu ý nghĩa của mệnh lệnh đối với quân nhân, quan trọng hơn cả tính mạng.

Nhưng Thiện Vũ Băng cũng không thể thực sự đánh họ.

Nếu không, ngày mai trên đường phố Kim Lăng sẽ truyền đi câu chuyện "Cô chủ nhà họ Thiện hành hung cảnh vệ".

Với tính khí nóng nảy đó, sau này chẳng biết bao nhiêu người sẽ phải đi đường vòng mỗi khi gặp cô ấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio