Truyền Nhân Thiên Y

chương 200

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nghe xong, Giang Hồng chỉ cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng “Đùng!”, như bị sét đánh mà trở nên trống rỗng!

Sở dĩ gia tộc của cô ta leo lên được cấp bậc hiện giờ, đứng vững gót chân ở tỉnh thành Trấn Giang, tự cho mình là hào môn, phần lớn nguyên nhân cũng là vì có Vương Ninh chống đỡ!

Nếu để bên ngoài biết Vương Ninh và Giang gia đoạn tuyệt quan hệ, phía sau Giang gia không có lấy một đại sư võ đạo để dựa vào, vậy không ít hào môn Trấn Giang trước đó đã ngấp nghé Giang gia chắc chắn sẽ như chó điên nhào lên!

Không bao lâu nữa, Giang gia to lớn sẽ bị bọn họ chia cắt sạch sẽ!

Nghĩ được như vậy, trong lòng Giang Hồng mang đầy sợ hãi.

Nhìn lại Vương Ninh lúc này đã tiến đến trước mặt Lương Siêu, luôn miệng xin lỗi, cô ta ngốc đến mấy cũng hiểu ra, trong đầu đột nhiên quanh quẩn câu nói vừa rồi của Khương Bách Đào.

Mình đắc tội một người không thể trêu vào!

Tuy đến bây giờ cô ta cũng không biết Lương Siêu là thần thánh phương nào, nhưng có thể xác định là mình thật sự không thể trêu vào người này…

Nghĩ rõ điều này, những suy nghĩ rối loạn trước đó cũng biến mất, chỉ muốn xin Lương Siêu giơ cao đánh khẽ, tha cho mình và toàn bộ Giang gia một con đường sống!

Nếu không sau hôn lễ, cô ta cũng không thể về lại Giang gia, chỉ cần trở về thì người của Giang gia sẽ không chút do dự mà xé xác cô ra!

“Ngài Lương, Lương…”

“Trước đó là tôi có mắt không tròng, dùng mắt chó nhìn người nên đắc tội ngài! Xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này!”

Giang Hồng vừa nói vừa bò qua đám người giống như một con chó, bò đến trước mặt Lương Siêu, khóc thét mà dập đầu như giã tỏi, liên tục nói lời xin lỗi.

“Xin ngài, ngài, ngài cứ coi tôi như cái rắm mà thả cũng được! Hay ngài còn chưa hết giận thì có thể đánh tôi một trận! Chỉ cần ngài không còn so đo thì đánh nát mặt tôi cũng được!”

“…”

Lương Siêu cười lạnh một tiếng, không có hứng thú đánh cô ta, nhìn bộ dạng máu me mà liên tục la hét của con ả, hắn chạm vào còn ngại bẩn tay.

Hắn quay đầu nhìn Liễu Băng Khanh, cười một tiếng và hỏi: “Có hài lòng với vở kịch hôn lễ này không?”

Liễu Băng Khanh khẽ gật đầu cười, hoàn toàn hả giận.

.

“Vậy cô định xử lý người phụ nữ này thế nào?”

Thấy Liễu Băng Khanh nhìn qua mình, Lương Siêu rất thờ ơ mà cười nhún vai: “Không cần nhìn tôi, cô cứ quyết định.”

Nghe xong, Liễu Băng Khanh ngẫm nghĩ rồi thở ra một hơi, lộ ra một ý cười buông lỏng.

“Được rồi.”

“Nên để quá khứ qua đi, chuyện này đã được giải quyết, còn Giang gia của cô ta sau này sẽ ra sao cũng không liên quan gì đến tôi, đều dựa vào tạo hóa của bọn họ đi.”

Nghe được đáp án này, Lương Siêu cực kỳ vui mừng. Hắn biết, giờ khắc này Liễu Băng Khanh đã triệt để buông xuống, mà chút tức giận tích tụ còn lại trong lòng cô ta cũng đã triệt để tan đi.

“Băng Khanh!” Lúc này, Bạch Hạo cũng bò như một con chó tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio