Chương
Mạng người quan trọng nhất, Lương Siêu đành phải quay lại.
Mọi người vội vàng theo lời tránh ra, những gì hắn nói bây giờ rất có quyền uy đối với hơn chục người đứng ở đây.
“Lương đại sư, sao rồi?”
“Độc của Tử Yên ngài có trị được không?”
Sắc mặt Lương Siêu hơi trầm xuống, trước tiên cứ phong ấn lại toàn bộ đại huyệt của Hạ Tử Yên, sau đó tỉ mỉ chẩn lại mạch cho cô.
“Tuy độc tính rất mạnh, nhưng may là thời gian trúng độc chưa lâu.”
“Không khó để chữa.”
Nói xong, hắn lại móc ra kim châm luôn mang bên người, sau đó phân biệt châm vào bốn huyệt tương ứng là phong thị, huyệt hải, phục thố và túc tam, đồng thời vặn nhẹ đầu kim, khiến mọi người cảm thấy kì quái.
Vì bốn huyệt này đều ở trên đùi nên việc này mang ý tứ khác.
Biết rồi, là đang ghim kim cho Hạ Tử Yên.
Nhưng người nào không biết, thoạt nhìn, giống như một tên lưu manh đang thả dê xoa đi xoa lại đùi mỹ nhân trắng như tuyết.
Càng khoa trương hơn là sau đó nữa, mọi người thấy Lương Siêu đang dùng tay trái xoay kim tiêm , tay phải của hắn duỗi thẳng về phía ngực của Hạ Tử Yên …
Ngay sau đó, nghe thấy một tiếng “xoẹt!” một cái, chiếc áo nịt ngực bằng ren màu đen bị Lương Siêu đột ngột xé ra, và ném nó sang một bên …
Và cảnh tượng này đúng lúc bị Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan vừa xuống lầu nhìn thấy, ai nấy đều đầy vẻ bối rối …
Nhớ rằng Lương Siêu trước đó đã nói rằng mình không phải là người tùy tiện, Nhưng bây giờ có vẻ như …
Một khi mà tùy tiện lên thì quả không phải là người nữa rồi!
“Lương đại nhân, chúng tôi biết ngài lợi hại, nhưng ngài lợi dụng người khác đang gặp khó khăn là không đúng cho lắm?”
“Tử Yên là cháu gái phó phân bộ của chúng ta, Hạ tiên sinh trong ba vị phó phân bộ là có tính tình tệ nhất, nếu để cho ông ta biết ngài đối xử cháu gái của ông ta như vậy…”
“Nói bậy bạ gì đó?”
Lương Siêu liếc nhìn những thành viên đó, đột nhiên trong tay phải của hắn xuất hiện vài cây châm, và ngay lập tức đâm vào huyệt Thiên Trung, Linh Khư, Thần Phong và các huyệt đạo khác trên cơ thể của Tử Yên.
Khoảng nửa giờ sau.
Hạ Tử Yên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Và lần đầu tiên cô tỉnh dậy lại, cô thấy Lương Siêu đang cười toe toét với cô.
Cảm nhận được cảm giác kỳ lạ từ đùi và ngực truyền đến, sau đó nhìn động tác của Lương Siêu lúc này và chiếc áo nịt ngực ren màu đen bị ném cách đó không xa của cô …
“Á…. á…a!”
Sau khi dùng hết sức hét lên, Tử Yên vung tay lên tát vào mặt Lương Siêu.
“Lưu manh!”