Chương
“Cái, cái gì?”
Hàn Phỉ trợn mắt lên, lộ ra vẻ mặt nổi giận kinh hãi, dù là tính tình dịu dàng đến mấy cũng không nhịn được bắt đầu mắng to.
“Ngươi nói bậy!”
“Tôi, tôi không có!”
“Hừ.”
“Có hay không cũng không phải do cô định đoạt, lấy thực lực Hàn gia của cô, đừng nói triệu, dù là chỉ một ngàn vạn tiền mặt cũng không bỏ ra nổi đúng không?”
“Cho nên trước mặt cô chỉ có một con đường, đến làm tiện tỳ cho tôi, nói thẳng chút, chính là bán mình trả nợ.”
“Chờ thiếu gia đây chơi chán rồi, hoặc là cô bị chơi chết thì món nợ khổng lồ của cô cũng coi như trả xong, hiểu chưa?”
Soạt!
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Phỉ lập tức tái đi, những người khác trong phòng ăn thấy thế cũng lắc đầu.
Sợ là đời này của mỹ nữ đã bị hủy.
Lương Siêu còn ngồi một bên ăn bò bít tết thấy thế, cũng không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Cả một cô gái yếu ớt như vậy mà cũng không ngại hà hiếp, vậy mà vừa rồi mình còn cho rằng Vương Thiên Hào này cũng là một nhân vật ghê gớm, xem ra thật sự là suy nghĩ nhiều.
Sau một khắc, rốt cuộc Hạ Tử Yên nghe không vô mà bỗng vỗ bàn một cái, đứng lên không nói hai lời đã tức giận chưởng một cái vào Vương Thiên Hào!
“Họ Vương!”
“Người khác sợ anh nhưng tiểu thư không sợ! Xem chiêu!”
Vương Thiên Hào nhíu mày lại, không có ý đứng lên mà đã tiện tay đánh ra một quyền, hiển nhiên không coi Hạ Tử Yên ra gì.
Bành!
Quyền và chưởng lập tức va chạm vào nhau, cũng chỉ giằng co một giây, sau khi Vương Thiên Hào cánh tay chấn động, bộc phát ra một luồng ám kình thì Hạ Tử Yên lập tức kêu đau đớn một tiếng, lùi mấy bước cuối cùng lại đặt mông ngồi trở lại vị trí của mình.
“Họ Vương, anh!”
“Ngậm miệng!” Vương Thiên Hào quát lạnh: “Nếu không phải nể mặt ông nội cô thì thiếu gia đây đã sớm phế cô đi rồi! Cũng không khổ đến mức đợi con tiện tỳ này mấy năm cuối cùng còn bị người khác nhanh chân đến trước!”
“Hạ Tử Yên, hôm nay không có việc của cô, ngoan ngoãn đứng một bên cho tôi!”
Bị hung hăng mắng nhiếc như vậy, Hạ Tử Yên tức giận đến bộ ngực phập phồng dữ dội, nhất là khi nhìn thấy Lương Siêu còn đang say sưa ăn bò bít tết, cô ấy tức đến mức thở không nổi.
“Anh còn ăn!” Hạ Tử Yên quơ lấy một cái hộp khăn ăn đã ném về hướng Lương Siêu: “Hai cô gái tụi tôi bị bắt nạt kia, anh không nhìn thấy à, còn phải đàn ông không!”
Ngay sau đó Lương Nghiên cũng kéo cánh tay Lương Siêu, bĩu miệng nhỏ giọng mà nói: “Anh ơi, người kia thật hung dữ, vừa rồi còn đánh chị dâu thứ ba, Nghiên Nghiên không thích người này.”
“Anh có thể đuổi người đó đi không, nếu anh ta ở đây chúng ta ăn cơm cũng không ngon.”
“Ai…” Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài, vốn muốn để hai cô gái này Hạ Tử Yên chịu thêm chút thiệt thòi, nhưng nếu em gái cưng của mình đã mở miệng, vậy xem ra không thể mặc kệ nữa.