Truyền Nhân Thiên Y

chương 262

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Cổ độc là cái gì?”

Trưởng thôn vẻ mặt khó hiểu hỏi. Lương Siêu cũng không giải thích nhiều cho ông mà chỉ trấn an nói: “Chỉ là một loại độc không quá nghiêm trọng mà thôi, rất dễ dàng giải, ông lão không cần quá lo lắng.”

Không quá nghiêm trọng ư…?

Độc nhỏ thôi ư?

Khóe miệng Hạ Tử Yên hơi giật giật, vẻ mặt chết lặng không nói gì nhìn Lương Siêu, và đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà …

Năng lực giả bộ cũng không tồi!

“Này, anh có chắc là mình không bị mạnh miệng không đấy?”

Lương Siêu không trả lời, hắn đỡ thôn dân trúng độc dậy rồi vỗ vào người anh ấy mấy cái, sau đó tập trung năng lượng huyền bí của mình vào đầu ngón tay, và rạch vào giữa lông mày của đối phương nhanh như tia chớp!

Ngay sau đó, một giọt máu đen từ vết xước giữa lông mày của anh ấy rơi xuống.

Hàn Phỉ đang định tiến lại gần nhìn kỹ hơn nhưng bị Lương Siêu kéo lại.

Ngay sau đó, giọt máu đen bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng biến thành một con côn trùng nhỏ giống như giun đất.

Khi bị đốt cháy thì biến thành hư vô. Còn người thôn dân vừa hôn mê do trúng độc liền thở ra một hơi dài, sắc mặt so với trước tốt hơn nhiều.

Hạ Tử Yên trợn to hai mắt: “Cái này coi như chữa khỏi rồi sao?”

“Ừ.”

“Cổ trùng này tên là Điệt Cổ, cũng coi là một loại cổ trùng cấp thấp, xem ra cổ sư làm ra chuyện này cũng không mạnh lắm, thậm chí có thể chỉ là người mới bắt đầu học.”

“Chỉ có điều…”

Hai cô gái vừa buông lòng xuống khi nghe thấy lời này của Lương Siêu lại bắt đầu treo lên tận họng.

“Có điều gì cơ?”

Lương Siêu cau mày suy nghĩ một chút, sau đó hắn lắc đầu không nói nữa, lại quay ra nói chuyện với lão thôn trưởng: “Ông lão này, ông dẫn tôi đi gặp những thôn dân bị trúng độc khác đi.”

“Chàng trai này, nếu như không có gì đáng ngại vậy thì cậu và hai cô gái này cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi đi đến đó…”

“Không sao, để hai người bọn họ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi với ông, không biết những thôn dân bị trúng độc khác có cùng tình trạng với người này hay không.”

Á Đù, Hàn Phỉ liếc nhìn Lương Siêu một cái, rồi nói. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên một tia sáng.

Bác sĩ là như thế nào?

Câu hỏi này dường như đã được Lương Siêu giải thích một cách hoàn hảo.

“Được, đi với tôi.”

“Chúng tôi cũng sẽ đi với anh!…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio