Chương
Rất nhanh, một vị Tông Sư trong nhóm đã nhận ra người tới, kinh hãi nói: “Là, là Mạnh Khuê!”
Mạnh Khuê, là kẻ xếp hạng thứ hai trong bảng truy nã của phân bộ Võ Minh Trấn Giang!
“Ha ha ha…”
“Bắt đầu sợ rồi sao?”
Lại một loạt tiếng cười vang lên, mọi người nghe thấy tiếng lập tức nhìn lại, chỉ thấy một lão giả ở trần, bụng to đang ngồi trên bệ cửa sổ cách đó không xa.
Nhất là hình con rết màu máu ở giữa hai chân mày của ông ta, độ nhận dạng cực cao!
Đám người Vương Ninh, Hạ Tam Hải thấy vậy thì hoảng hốt trong lòng!
“Là kẻ đứng đầu bảng truy nã, Vệ Tranh!”
Bốp bốp!
Vệ Tranh vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười.
“Nếu đã nhận ra nhau hết rồi, lão chính thức tuyên bố…”
“Đêm hội săn bắn, chính thức bắt đầu.”
“Toàn bộ tản ra!”
“Chạy!”
Đám người Hạ Tam Hải và Vương Ninh rống to một tiếng, bọn họ tuyệt đối không bao giờ ngờ được, ba kẻ đầu đầu bảng truy nã lại còn có một ngày cùng tề tụ về một chỗ!
Giờ phút này bất kể bọn họ có muốn giết chết Lỗ Trì này bao nhiêu, có hận hắn ta bao nhiêu, thì chạy vẫn là lựa chọn duy nhất!
Khi ba người đó liên thù lại, đừng nói bọn họ, cho dù là bộ chủ Bạch Thiên Nam tự mình dẫn đội đến đây cũng không dám cam đoan có thể an toàn trở ra!
“Khà…”
“Rùa dã vào bình mà còn muốn chạy ra ngoài? Mấy người không thấy đã quá trễ rồi sao?”
“Lão tam, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, nhanh chóng giết chết toàn bộ, máu huyết của đám người này chắc chắn sẽ đủ để cậu khôi phục thực lực đỉnh phong rồi luyện thêm một bản mệnh Cổ Vương nữa.”
“Tốt!”
Kế tiếp.
Lỗ Trì, Mạnh Khuê, Vệ Tranh đồng thời ra tay, trong phút chốc tòa nhà xưởng bỏ hoang này đã biến thành một biển cổ trùng.
Chỉ thấy có vô số sâu, nhện, rắn và các loại độc vật khác từ bốn phương tám hướng nhanh chóng lao ra, cắn nuốt ánh lửa trong nhà máy, phát động thế công điên cuồng đối với đám người Hạ Tam Hải!
“A!”
“Này, đám này là cái quỷ gì đây!”
“Mạng tôi tiêu rồi! Tôi…”
“Không cam tâm!”
“……”
Chỉ vài phút trôi qua, tiếng kêu thảm thiết đã triệt để ngừng lại, toàn quân bị diệt!