Truyền Nhân Thiên Y

chương 372

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Vốn muốn giả bộ hung hãn, lấy tư thái cao thủ để Lương Siêu động thủ trước, nhưng lại không thể nhịn bộ dạng đê tiện của đối phương!

“Chết!”

Tay cong thành móng xé không trung xuất ra, thế tiến công bén nhọn trong nháy mắt được sự ủng hộ của cả sảnh đường.

Nhưng không ngờ đó chỉ là sấm thì to nhưng mưa lại nhỏ, theo từng bước chân của Lương Siêu, hắn chỉ cần nhanh chóng lùi lại sau ba mét là có thể dễ dàng giải quyết nó mà không bị thương chút nào.

Ánh mắt Bạch Vân Hi chăm chú nhìn, huyền lực trong cơ thể anh ta bắt đầu tăng tốc, mỗi một công kích của móng vuốt đều sẽ kèm theo một đạo huyền lực màu xanh lục ngưng tụ, hình thành một cái móng ưng lộng lẫy mà không kém phần hung lệ to lớn thi triển ra như nước chảy mây trôi.

Nhưng trái lại Lương Siêu, từ đầu tới đuôi đều chắp hai tay sau lưng và bước chân thỉnh thoảng nhấc lên, thân hình của hắn trở nên có chút thanh tao.

Dưới sự tấn công ngày càng hung dữ của Bạch Vân Hi, hắn thoải mái như thể đang đi dạo trong sân, ngay cả góc quần áo của hắn cũng không bị đối thủ chạm vào.

Mấy phút sau.

Bạch Vân Hi, người một mực tấn công điên cuồng, có vẻ hơi mệt mỏi, tốc độ và sức mạnh của anh ta đều giảm sút, sau khi lại một móng vuốt khác hụt giữa không trung anh ta đột nhiên phát hiện ra rằng Lương Siêu đã biến mất, ngay sau đó một tràng cười đùa vui vẻ từ phía sau vang lên.

“Úi, vậy mà đã đứt hơi rồi à?”

“Yo, bạn có thở không?”

“Cậu Bạch, đồ đệ mạnh độc nhất của ba đại trùng sư cấp tông sư, một địch mà năng lực chỉ có ngần ấy thôi sao?”

Một mình chém ba tên hung đồ cổ sư cảnh giới tông sư, lấy một địch mười sáu, chiến tích này từng làm rạng rỡ thêm không ít vinh dự cho Bạch Vân Hi, cũng làm thanh danh của ông ta phóng đại.

Nhưng hôm nay nghe từ miệng của Lương Siêu, lại có vẻ châm chọc như vậy…

Bạch Vân Hi bỗng quay đầu lại, nổi giận mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu đang rất vui sướng, lại tung ra một trảo hung hãn tấn công thẳng về hướng hắn!

“Liệp Ưng Trảo, đi chết đi!”

Grào!

Nương theo một tiếng ưng kêu to rõ, một ưng trảo Huyền khí càng to hơn trước đó lập tức đánh tới.

Thấy thế, Vân Nhã ngồi trên đài bắt đầu giơ quả đấm lớn tiếng bảo tốt.

“Bác Bạch, trước đó chẳng qua thằng nhãi họ Lương ỷ vào một bộ thân pháp coi như không tệ thôi, căn bản không dám đối diện trực tiếp với sư huynh.”

“Mà Liệp Ưng Trảo này xem như thủ đoạn thành danh của sư huynh, có thể khóa chặt hơi thở của đối thủ, dưới một trảo này, thằng nhãi đó không đường nào trốn được.”

“Ừm, chỉ hi vọng như thế thôi.” Bạch Thiên Nam gật gật đầu, nhưng chẳng biết tại sao lại có chút hoảng hốt.

Trên Diễn Võ Đài, dưới thế công của một trảo này, Lương Siêu cũng không tiếp tục trốn tranh như trước đó, nhưng hai tay vẫn để sau lưng, cứ như vậy mà đi thẳng về hướng ưng trảo Huyền khí đang đấm tới phía đối diện!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio