Chương
“Trừng trị dạng con gái điêu ngoa bốc đồng này một trận là được rồi, cũng không nên thẳng tay quá.”
Lương Siêu nghe vậy thì nhìn Mộ Khuynh Tuyết một cái rồi chậm rãi gật đầu. Hắn buông tay ra, đồng thời lại đánh một quyền vào vùng đan điền của Vân Nhã, đánh bay cô ta ra ngoài.
“A!” Vân Nhã kêu thảm một tiếng rồi bị Bạch Vân Hi đón được, che lấy bụng dưới lộ ra vẻ mặt đau đớn, chỉ há to miệng, nhưng không nói ra được một chữ đã ngất đi.
Thấy thế, Mộ Khuynh Tuyết than nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía Bạch Thiên Nam.
“Bạch bộ chủ, khúc nhạc dạo này coi như đã qua, hẳn nên tiến hành giai đoạn trao giải tiếp theo đúng không?”
“Tôi vẫn luôn muốn chiêm ngưỡng đóa Thiên Sơn Tuyết Liên kia trong như thế nào.”
Nghe xong, Bạch Thiên Nam khó chịu hừ lạnh một tiếng, cho dù rất không muốn, nhưng vẫn không thể không lấy ban thưởng do tổng bộ Võ Minh phê duyệt ra, cũng chính là Thiên Sơn Tuyết Liên kia.
Mà Lương Siêu cũng không vui vẻ gì, không nói một tiếng cảm ơn đã trực tiếp lấy Thiên Sơn Tuyết Liên đi, sau đó lại đi tới trước mặt Mộ Khuynh Tuyết chắp tay với cô ấy.
“Mộ tiểu thư, đa tạ về chuyện vừa rồi.”
“Không sao, tôi cũng chỉ mất một cái áo choàng thôi, sau này Lương thần y nhớ đền cho tôi cái khác càng đẹp mắt nha.”
Lương Siêu khẽ giật mình, lại nhìn cái áo choàng thủng trăm ngàn lỗ trên mặt đất, cười khổ gật đầu một cái.
“Đó là tất nhiên, nhất định.”
“Lương thần y, chỉ sợ anh cũng không có chỗ tồn trữ thích hợp nào cho thứ dễ hư như Thiên Sơn Tuyết Liên đúng không?”
“Đúng lúc phân bộ Cổ Hiên Trai Trấn Giang chúng tôi có một hầm băng, nếu anh tin tưởng tôi thì không bằng giao nó cho tôi bảo tồn, thế nào?”
“Được.” Lương Siêu không hề nghĩ ngợi mà đưa Thiên Sơn Tuyết Liên kia cho cô.
Hắn đang muốn rời đi thì một đám phú hào, quyền quý xông tới như ong vỡ tổ. Tất cả đều chỉ có một mục đích, tranh đoạt Lương Siêu!
“Lương thần y, có thể đến Ngô gia để nhận phụng dưỡng không? Ngô gia nguyện trả lương hàng năm vạn cho ngài!”
“Mới vạn mà ông cũng không cảm thấy ngại mà mở miệng à? Tôi bỏ ra một trăm triệu!”
“Lâm đại sư, đến Phùng gia của tôi đi, điều kiện do ngài tuỳ tiện đưa ra!”
“Nếu ngài thích mỹ nữ, dung mạo của hai cô con gái, ba cháu gái của tôi đều coi như cao cấp, tôi đề ngài chọn! Ngài thấy ưng thì nhận hết cũng được!”
“…”
Lương Siêu đau cả đầu, trực tiếp chuồn đi.
Vừa lảm nhảm với bọn người Liễu Băng Khanh, Sở Diệu Y rằng tiền tài là vật ngoài thân, từ trước đến nay tôi khinh thường những thứ đó, lại vừa tính toán chi li bắt đầu chia của với đám người, lập tức nghênh đón sự khinh bỉ của những cô gái.
Chẳng qua lần này đặt cược lại kiếm được đầy bồn đầy bát.
Chỉ riêng Lương Siêu thôi đã kiếm được hơn vạn!
Ngày đó, chạng vạng tối, Bạch Vân Hi vẫn canh giữ bên ngoài gian phòng của Vân Nhã, thấy Bạch Thiên Nam đi ra thì lập tức tiến lên gấp gáp hỏi: “Phụ thân, tình hình của cô ấy thế nào rồi?”