Truyền Nhân Thiên Y

chương 388

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Đệ tử mặc dù liều chết bảo vệ, nhưng thực lực của đệ tử và Lương Siêu chênh lệch quá lớn, cuối cùng sư muội Nhã Nhi bị hắn ta đánh một quyền trọng thương!”

“Đan điền hoàn toàn bị phá hủy, trọng thương tại chỗ!”

“Sau đó cha đệ tử đã bỏ số tiền lớn mua về dược liệu quý giá nhưng chưa kịp dùng thì Nhã Nhi sư muội đã qua đời!”

“Trước khi cô ấy chết, chỉ còn lại bức thư cuối cùng này…”

Vừa nói, Bạch Vân Hi vừa đưa một bức thư tới.

Vân Cơ mở ra vừa nhìn thấy những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn là biết được viết trong tình trạng rất yếu ớt như đập vào mắt.

“Giết Lương Siêu, báo thù!”

Sau hai giờ đồng hồ trên máy bay, Lương Siêu đã đáp đến thành phố Xuyên Nam vào lúc hơn giờ trưa.

“Lương thần Y, Cung Vũ hiện tại đang quay phim ở nước ngoài, sợ rằng tạm thời anh không gặp được cô ấy đâu!”

“Mà ông vụ Cung mấy ngày trước đã qua đời, trưa hôm nay sẽ tổ chức tang lễ, Cung gia nhất định phải ở đó, anh cũng có thể đến đó, thứ nhất là tỏ lòng thành kính, thứ hai cũng là để thảo luận với Cung gia làm thế nào để thực hiện hôn ước này.”

“Vậy bệnh của sư phụ cô?”

Mộ Khuynh Tuyết cười cười nói: “Gia sư bị bệnh đã bị bệnh nhiều năm, nên nhất thời không lo đâu.”

“Bây giờ tôi sẽ đến gặp sư phụ của tôi, khi nào bạn sẽ hoàn thành công việc của mình thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Được.”

Lương Siêu gật đầu, và theo địa chỉ mà Mộ Khuynh Tuyết đã cho, hắn gọi điện và đưa Lương Nghiên đi đến một nhà hàng.

Vừa định đi vào liền bị một người đàn ông trung niên đứng ngoài tiếp đón khách gọi ngăn lại.

“Đứng lại.”

“Anh là ai vậy? Không biết nơi này đã được Cung gia của chúng tôi đặt hết rồi sao?”

“Tôi đến là vì…”

Đang muốn nói là tìm đến Cung gia từ hôn, nhưng đột nhiên nghĩ đến cục diện ngày hôm nay không thích hợp để bàn chuyện từ hôn kiểu vầy.

Vì vậy hắn liền chắp tay, sửa lại lời mình rồi nói: “Tôi đến đây để phúng viếng chia buồn với ông cụ Cung.”

“Phúng viếng?”

Cung Bình hừ lạnh một tiếng: “Thời gian mấy ngày nay làm tang lễ cho ông nhà chúng tôi, tôi chưa từng thấy một người nào như anh, vậy mà bây giờ lại tới đây để chia buồn phúng viếng sao?”

“Hừ, sao không nói luôn là đến giờ ăn cơm nên tới đây ăn chực uống chực đi!”

“Đếch phải nhé!”

“Anh tôi đâu phải không có tiền, sao lại đến ăn uống chực?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio