Chương
Sau đó họ cũng không nói nhảm nữa và vẫy tay với hơn chục vệ sĩ cường tráng phía sau.
“Trước khi đòi tiền, tao nghĩ nên nhìn thấy chút máu.”
“Trực tiếp giết chết thằng đó đi, sau đó xử lý sạch sẽ.”
“Vâng.”
Hơn chục vệ sĩ cường tráng gật đầu, nhất thời cũng không lên tất cả, chỉ có một người tiến đến.
Bọn họ nhìn thấy hai an hem còn trẻ như vậy thiết nghĩ một người lên xử lý cũng đủ rồi.
“Anh à xem ra chúng ta lại gặp phải người xấu rồi.”
Lương Nghiên vừa nhai thức ăn vừa nói, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không hề có chút căng thẳng nào.
Lương Siêu xoa đầu cô bé cười nói: “Tiếp tục ăn phần của em đi, đừng lo lắng về những vấn đề khác.”
“Vâng.”
Ngay khi Lương Nghiên đáp lại, Lương Siêu dùng đũa gắp một hạt đậu phộng, sau đó cổ tay run lên.
Nhìn như rất nhẹ và không sử dụng bất kỳ sức gì, nhưng đậu phộng rất nhanh phóng xuyên không khí về phía vệ sĩ đang đi đến với tốc độ cực nhanh!
Tiếng “phụt!” vang lên nghe có chút chói tai.
Bảo vệ vốn không có ý phòng thủ, nhưng khi nhìn thấy tốc độ bùng nổ của đậu phộng, hai mắt của anh ta mở to kinh hãi! Trước khi kịp phản ứng, anh ta đã kêu lên một tiếng “A!” sau đó ôm vai mình bay về phía sau.
Anh ta bị bay rơi trúng một chiếc bàn, vẻ mặt bắt đầu đau khổ lăn qua lăn lại, này lại một vệ sĩ khác với đôi mắt sắc lạnh chỉ vào một cây cột cách đó không xa, há to miệng lộ vẻ kinh ngạc.
Mọi người đều nhìn lại hướng ngón tay của anh ta chỉ, nhìn kỹ lại phát hiện trên cây cột chịu lực có một cái lỗ nhỏ, lỗ thủng này vẫn được găm chặt một hạt đậu phộng còn nguyên vẹn, bên trên còn dính máu…
Chậc!
Thấy cảnh này, nhiều người há hốc mồm! Dùng chiếc đũa văng ra một hạt đậu phộng đâm xuyên qua vai người ta xong rồi khảm chặt vào một cây cột chịu lực?
Lực đạo này phải mạnh tới mức nào chứ?
Cái ngầu nhất là hạt đậu phộng kia vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không bị tách vỏ! Đây là đậu phộng hay là một viên đạn?
“Thằng nhóc này…”
“Không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ?!”
Sắc mặt Cung Bình kinh ngạc, đồng thời cũng có chút hối hận. Sớm biết như vậy, thì thái độ của ông ấy đối với hắn ban nãy đáng lẽ phải tốt hơn, ít nhất cũng nên mời hắn ngồi vào ghế VIP.
Sắc mặt Ngô nguyên trung trầm xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lương Siêu.
“Huyền Vũ giả?”
“Tên nhóc, mày đến đây là cố ý xáo trộn tình hình sao?”
“Xáo trộn cái thằng cha mày.”
Lương Siêu cười lạnh chửi một câu, sau đó lại nói: “Tao không đủ kiên nhẫn để nghe chúng mày nhiều lời, bây giờ tao làm theo đúng ý mày rồi đó, máu cũng được nhìn thấy rồi, bây giờ có thể mang người cút đi được rồi đấy!”