Chương
Vân Cơ không thể không ra ba kiếm cùng lúc, khống chế ba kiếm tấn công trái phải hai con rồng thất luyện đó, muốn cố gắng phá hỏng thế tấn công của thất luyện này.
“Dựa vào ba thanh kiếm rởm của ông thôi mà muốn phá chiêu của bà già này à?”
“Phá cái quần ấy!”
Lê Uyển lại móc thêm một câu khiến cho khiến cho Vân Cơ tức đến đến nỗi ngực bắt đầu phập phồng dữ dội, đôi môi cũng giật giật…
Lương Siêu nhìn thấy vậy liền mỉm cười và trong lòng thầm dành cho sư nương cường tráng nhà mình một ngón tay cái.
Người phụ nữ nóng này này lúc còn trẻ, sợ là chỉ kiểu đàn ông thích tán tỉnh như sư tôn hắn mới có thể bị chinh phục được bà.
Cuộc chiến giữa Vân cơ và Lê Uyển, hắn đã không cần phải lo lắng quá nhiều nữa rồi, lúc này liền đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Vân Hi với vẻ u ám không chắc chắn.
Cảm nhận được ánh mắt của Lương Siêu đẩy vẻ chế nhạo, Bạch Vân Hi nhất thời giật mình một cái.
“Họ Lương kia, mày muốn làm gì!”
“Chớ đừng khẩn trương, hai trưởng bối bọn họ hôm nay đã chơi vui vậy rồi, phận làm tiểu bối như chúng ta cũng không được nhàn rỗi đúng chứ? Đến chơi cùng nhau nào?”
Nghe xong lời này, Ngô Nguyên Trung lập tức giật giây nói: “Cậu Bạch, cho dù không có Vân đại sư thì thực lực của cậu cũng hoàn toàn không cần sợ hắn, cùng hắn chơi đùa đi!”
“Chơi cái thằng bố ông ấy!”
Bạch Vân Hi lúc này tức giận mắng, trước đó anh ta đâu phải chưa từng chơi qua, hưng suýt chút nữa đã bị hắn giết chết!
Nhìn Vân Cơ đã bắt đầu hạ phong độ, Bạch Vân Hi cay đắng chửi rủa.
Anh ta thầm phát ra tiếng, đồ phế vật.
Nếu biết chắc không có hy vọng chiến thắng, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện một quyết định nhanh chóng.
Dưới con mắt kinh ngạc của Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm, anh ta quay đầu lại và bỏ chạy!
Trước là người đến khiêu chiến hăng nhất, bây giờ lại là người chạy nhanh nhất.
Lại còn vứt ân sư của mình ở đây luôn?
Loại người gì vậy không biết?
Lương Siêu thấy thế chỉ cười cười, thân hình khẽ động trực tiếp đuổi theo, không đến hai giây, hắn đã đuổi kịp Bạch Vân Hi, một chưởng đánh bay anh ta.
“A!”
Bạch Vân Hi phun máu kêu thảm một tiếng, người vẫn đang lơ lửng trên không trung, Lương Siêu lại bay lên không trung đuổi theo, lại một chưởng đánh tới, làm cho anh ta hướng ngược lại phương hướng bay ngược ra ngoài.
Vù!
Doẹt doẹt doẹt…
Cứ như vậy chưởng này tới chưởng khác đánh trên không trung không biết bao nhiêu lần.