Chương
Đường Khả Hân cười duyên một trận, cả người đều bị thổi phồng có chút lơ lửng trên mây.
Mà đúng lúc này từ trong một góc truyền đến tiếng cười khẽ, nghe thấy âm thanh, Đường Khả Hân nhìn người đó cười, nhíu mày, khịt mũi hỏi: “Cung Vũ, cô cười cái gì?”
“Hả?”
Cung Vũ lấy lại tinh thần, có chút mờ mịt liếc mắt nhìn Đường Khả Hân, vội vàng xua tay.
“Không phải, Khả Hân, cô đừng hiểu lầm.”
“Vừa nãy là tôi không để ý, đột nhiên nghĩ đến vị hôn phu của tôi nên mới cười vậy thôi.”
“Ồ?”
Đường Khả Hân cười cợt nói: “Tôi nói, sao vừa rồi cô lại cười phóng đãng như vậy? Nhìn nhằng nhiều chung quy vẫn là nghĩ đến đàn ông.”
Mọi người ở đây nhất thời cười vang một trận.
Cũng Vũ cau mày, mím môi mỏng hai lần, cô vẫn không nói gì, quay đầu sang một bên không để ý đến Đường Khả Hân, nhưng Đường Khả Hân không muốn bỏ qua, cô ta đứng dậy đổi chỗ cho quản lý của Cung Vũ rồi ngồi bên cạnh cô, cười nói: “Trước giờ tôi chưa từng nghe nói cô có vị hôn phu, nói cho tôi biết, anh ta làm nghề gì đi?”
Cung Vũ không muốn để ý, nhưng có quá nhiều người ủng hộ Đường Khả Hân, Cung Vũ đành bất đắc dĩ mà nói: “Anh ta là một bác sĩ trung y.”
“Trung y?”
Mọi người đều sửng sốt, sau đó cùng cười toe toét với Đường Khả Hân.
“Thường những bác sĩ trung y nào có năng lực hiện giờ chắc đều ở tuổi năm mươi rồi, Cung Vũ à, cô đừng nói là thích cái món vợ nhỏ rồi trẻ con thích chơi đồ cổ đó nhé?”
“Khó trách cô ở trong giới giải trí lâu như vậy chưa từng có scandal, đàn ông trong giới đúng là không phù hợp với yêu cầu của cô.”
“Vị hôn phu tôi còn rất trẻ tuổi, vẫn chưa đến ba mươi.”
Cung Vũ vừa nói xong, Đường Khả Hân lập tức nói tiếp: “Ồ, vậy thì cũng quy vào là lang băm, bọn bịp bợm giang hồ rồi, chẳng lẽ anh ta là con rể tới của Cung gia nhà cô ở rể đó chứ?”
“Tương lai cô sinh ra con là mang họ Cung luôn sao?”
Nghe xong, Cung Vũ càng cau mày chặt hơn, không nói nữa.
Đối với mấy lời có tình chọc xoáy của Đường Khả Hân cô cũng giả vờ như không nghe thấy, phớt lờ không để ý tới.
Nhưng sau khi nói chuyện vài phút, cô phát hiện ra rằng người bị giẫm lên hoàn toàn không phải làm mình, cảm giác sự trên cơ của mình không sử dụng được, Đường Khả Hân không chịu được nữa.
“Cung Vũ, cô câm hay điếc, cô không nghe thấy tôi nói sao?”
Cung Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không tức giận cũng không khó chịu, Đường Khả Hân tức giận tát mạnh vào mặt cô một cái.
Chát!
Nhìn thấy Đường Khả Hân động thủ, người trong máy bay lập tức im bặt, nhưng tất cả mọi người đều giống như đang xem kịch, không có ai đứng dậy can ngăn.