Chương
Lại một lát sau, Khương Nhu vẫn đứng một bên không nói chuyện cũng nhìn không được, vội vàng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh, anh chịu thua một chút đi, không mất mặt đâu.”
“Tuy bây giờ sư phụ tôi chỉ là cao thủ đỉnh cao Kim Đan, nhưng thời kì người mạnh nhất lại là…”
“Khà khà…” Lăng Vũ cười to hai tiếng cắt ngang lời Khương Nhu, nói: “Tiểu Nhu, con mới gặp thằng nhãi này bao lâu đã bắt đầu đau lòng rồi à”
Soạt!
Gương mặt xinh đẹp Khương Nhu lập tức đỏ lên, sau đó không nói thêm gì nữa, nắm chặt mép váy có chút lo lắng mà nhìn Lương Siêu còn đang đau khổ kiên trì để đầu gối không cong xuống.
Đi theo bên cạnh Lăng Vũ rất lâu, cô từng gặp được rất nhiều Huyền Võ Giả cảnh giới Thiên Tượng, nhưng còn chưa có ai có thể kiên trì lâu như vậy dưới bảy phần uy áp của Lăng Vũ giống như Lương Siêu.
“Chậc chậc… Được lắm nhãi ranh, cốt khí của cậu cũng rất giống Thiên Huyền, tiếp theo lão hủ sẽ phóng ra toàn bộ khí tức uy áp, cậu như hiện tại…”
“Đừng… Nói nhảm!” Lương Siêu cắn răng thấp giọng gầm rú: “Có năng lực gì thì tung ra hết là được! Muốn ép tôi quỳ ông à, không có cửa đâu!”
“Được.” Lăng Vũ chậm rãi gật đầu, Lê Uyển thấy thế, giãy giụa mãnh liệt một hồi vẫn phát hiện không có tác dụng gì thì gấp đến độ hét lớn lên tiếng.
“Lão già mất nết! Nếu huynh dám tổn thương một sợi lông tơ của Tiểu Siêu thì ta không để yên cho huynh! Từ đây hai ta chính là kẻ thù không chết thì không ngừng!”
“Hừ, ta nói này sư muội, muội cũng quá cưng chiều thằng nhãi này, rất dễ khiến người ta hiểu lầm nó là con riêng của muội, phải biết nam nhi đều phải đi qua rèn luyện mài giũa, chuyện này thì không ai là ngoại lệ.”
“Huynh!” Lê Uyển tức giận đến mức nóng đầu lên, mà ngay một khắc sau, một luồng uy áp chưa từng có bỗng tác dụng lên người Lương Siêu!
Cảm giác kia… Tựa như có một thiên thần giáng mạnh một búa lên ngọn núi lớn mà Lương Siêu đang gánh, khiến Lương Siêu chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân sắp nổ tung!
Oanh!
Bên tai vù vù vang lên, đầu gối cũng khẽ cong, nếu không phải vội vàng dùng hai tay chống đất thì thật sự đã quỳ xuống, cả người như nằm rạp trên mặt đất.
“Phốc!”
Nhìn thấy hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, Khương Nhu vội vàng che miệng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thương hại và không đành lòng.
“Sư phụ, hay là thôi đi? Anh ta, anh ta thật sự đã đến cực hạn, tiếp tục nữa sẽ xảy ra…”
Nhưng Khương Nhu còn chưa nói hết lời đã nghe Lương Siêu quát “A!” một tiếng, gân xanh cộm lên trên huyệt thái dương giống như sắp nổ tung, cả người đứng bật lên, lại bắt đầu chậm rãi đứng thẳng dậy!
Giờ phút này, sự cứng đầu trong lòng hắn bị triệt để kích thích, cả người cũng phát ra tiềm năng vô hạn, có lẽ cả hắn cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu mà lại chậm rãi đứng lên một cách không khoa học như vậy!
Cả Lăng Vũ cũng nhíu mày lại, mà khi Lương Siêu chậm rãi ngẩng đầu lên, ông ta đột nhiên nhìn thấy trên mi tâm của hắn đột nhiên xuất hiện một đường vân rất kỳ diệu.
Đường vân kia như ẩn như hiện, lóe lên ánh vàng nhàn nhạt, tuy chỉ được phác hoạ từ vài nét, nhưng nhìn vào lại lộ ra một sự huyền diệu cực kỳ tinh xảo.
“Đây là…” Thì thầm một tiếng, đồng thời ông ta cũng bất giác thu khí tức của mình lại.