Chương
Ngay khi Mộ Khuynh Tuyết đang định chửi thề thì cô thấy vị đại sư họ Lôi kia đột nhiên ra tay. Ông ta trực tiếp đè Mộ Liên Y xuống đất và bắt cô ta mở miệng ra…
“Hu hu!”
“Các, các người muốn làm gì! Buông ra mau!”
Mặt cung phụng họ Lôi không chút thay đổi nói: “Trước khi đến, Mễ Lặc đại sư đã có dặn dò, nói miệng của cô quá thối, nói chuyện quá đê tiện, cho nên muốn chúng tôi cắt đầu lưỡi rồi đánh gãy răng cô.”
“Tam tiểu thư, xin lỗi.”
Nói xong, cung phụng họ Lôi lập tức động thủ.
“A!”
Chỉ nghe Mộ Liên Y kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng cô ta, trong đó còn xen lẫn mấy cái răng vỡ vụn…
Thấy cảnh đó, hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhất thời có chút buồn nôn.
Mà mặc dù Mộ Khuynh Tuyết là Huyền võ giả, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng máu me này của Mộ Liên Y, vẫn nhịn không được nhíu chặt mày, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thế sự vô thường, lời này quả thật không sai.
Ngay sau đó lại thấy Lương Siêu gật gật đầu, khẽ nói: “Ừm, chuyện này ngược lại có chút ý tứ, tuy còn chưa quá xuất sắc, nhưng cũng không tệ lắm.”
Không tệ lắm…
Mộ Liên Y bị chỉnh đến thừa sống thiếu như vậy, thậm chí nửa đời sau cũng bị ảnh hưởng mà chỉ mới xem là không tệ thôi sao?
Khóe miệng Mộ Khuynh Tuyết không khỏi giật giật, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm Lương Siêu.
Rốt cục tên này nghĩ cái quái gì vậy?
Tự nhiên cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn thế nào ấy nhỉ?
Rất nhanh, ba người cung phụng của nhà họ Mộ làm xong việc cũng không ngó ngàng gì đến Mộ Liên Y đã hoàn toàn ngất đi nữa, không nói lời nào nữa liền trực tiếp rời đi.
Mộ Khuynh Tuyết vội vàng túm lấy cánh tay Lương Siêu, hỏi: “Rốt cuộc anh đã làm gì? Còn có Miller, rốt cục anh đã đưa gã…”
“Không có gì đâu.”
Lương Siêu bình tĩnh nói: “Vốn dĩ lúc trước tôi đã định giết chết tên Mễ Lặc đó rồi, nhưng đối phương lại kiên quyết dù có làm không công cũng phải nhận tôi làm chủ.”
“Mà tôi cái gì cũng tốt, chỉ có cái là quá mềm lòng, cho nên đã đáp ứng, sau đó tôi chỉ nói với gã là Mộ Liên Y này khiến tôi quá khó chịu, gã làm tay sai của tôi đương nhiên cũng phải có chút thành ý xử lý giúp tôi thôi.”
Mộ Khuynh Tuyết lại một trận câm nín, đột nhiên cảm giác người đàn ông bên cạnh mình giống như là một cái hố sâu không thấy đáy.
Bên mình còn đang lo lắng hắn đánh không lại tên ma cà rồng kia, mà bên đó người ta sớm thu tên ma cà rồng kia thành đàn em luôn rồi!
Mà giờ phút này người phải lo lắng và sợ hãi nhất chính là Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm.
Mộ Liên Y xong đời rồi.