Chương
“Các người đang thông báo cho tôi sao? Lúc này rồi mà còn dám mặc cả với tôi sao?”
“Các người lấy đâu ra lá gan đó vậy?”
“Nghe nói lúc trước các người cảm thấy tên ma cà rồng kia rất lợi hại, muốn tôi gọi gã ta lại đây, cho các người trải nghiệm một chút khong? Thử xem gã ta có đồ sát cả gia đình các người không nhỉ?”
Nghe xong, hai người sợ tới mức sắc mặt càng trắng bệch, nhưng rất nhanh Đào Khiêm đã run rẩy nói: “Lương Siêu, cậu, cậu đừng quá kiêu ngạo!”
“Đừng quên, lúc trước cậu còn đắc tội với Võ Minh!”
Nghe Đào Khiêm nhắc tới chuyện này, hai mắt Ngô Nguyên Trung sáng ngời, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng mà kêu to hùa theo.
“Đúng vậy!”
“Cậu dám phế đi Võ bộ chủ, còn chặt đứt tứ chi của ông ta, Võ Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Lúc trước tôi còn nghe Võ bộ chủ nói, tổng bộ Vũ Minh rất nhanh sẽ phái cường giả đến xử lý cậu đấy!”
“Tôi, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Võ bộ chủ!”
Dần dần, Đào Khiêm cũng có chút lo lắng, chậm rãi bình tĩnh lại.
“Lương Siêu, bây giờ chính bản thân cậu cũng khó bảo toàn được, vậy mà chúng tôi còn đồng ý ra cái giá lớn như vậy để bình ổn việc này, hẳn là cậu phải biết đủ rồi mới đúng.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Ngô Nguyên Trung cũng vừa được nối máy, chỉ nghe một hồi chuông điện thoại truyền vào từ bên ngoài phòng.
Nhìn đến chỉ thấy mấy người ở tổng bộ Võ Minh Đỗ Bình đang khiên hai cái cáng đi vào.
Trong đó một cái cáng là của bộ chủ phân bộ Võ Minh Xuyên Nam, Võ Thiên Tích.
“Võ bộ chủ!” Ánh mắt hai người sáng rực như trông thấy cứu tinh, vội vàng mở miệng lên tiếng chào hỏi ông ta.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mặt xám như tro của Võ Thiên Tích thì trong lòng lại bắt đầu hồi hộp, ngay sau đó lại nhìn bọn người Đỗ Bình và ông lão nằm sấp trên cáng cứu thương.
Đã lăn lộn mấy chục năm, cơ bản vẫn phải có ánh mắt, tất nhiên họ đều nhìn ra những người này không phải nhân vật bình thường, người nào trong đó cũng có cảm giác mạnh hơn tông sư mà trước đó bọn họ dùng giá cao mời tới để cung phụng quá nhiều.
Đào Khiêm hoài nghi hỏi nhỏ: “Võ bộ chủ, đây đều là người nào?”
Võ Thiên Tích liếc nhìn gã ta, cúi đầu nói: “Những người này đều là cường giả do tổng bộ Võ Minh chúng ta phái tới. Vị trên cáng cứu thương là trưởng lão của tổng bộ Võ Minh, Cam trưởng lão Cam Mâu.”
Con mẹ nó?!
Hai người lập tức chấn động tinh thần, có cảm giác vui như lên trời.
Hơn nữa còn rất mừng rỡ!
Vừa rồi còn đang phát sầu người của tổng bộ Võ Minh đến quá chậm, lo lắng bọn họ không chịu đến lúc đó sẽ bị Lương Siêu trừng trị, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không cần lo lắng!
“Đệt, họ Lương!”
Ngô Nguyên Trung thay đổi hình tượng sợ hãi trước đó, lúc này bắt đầu chỉ vào mũi Lương Siêu mà mắng: “Trước đó không phải còn rất phách lối sao? Bây giờ phách lối nữa cho tao xem xem!”